Chương 2 - Di Chúc Bí Mật Của Mẹ Chồng
Sau đó cậu em chồng và hai cô em chồng hiếm khi tử tế bảo tôi về nhà nghỉ ngơi:
“Chị dâu, chị vất vả rồi, tối nay để bọn em ở lại trông mẹ.”
Tôi cũng thấy ấm lòng nên về nhà nghỉ.
Nhưng lúc lên giường nằm tôi bỗng nghĩ đến một chuyện:
“Mẹ làm thơ tặng em, thế mấy thứ bà để lại cho mấy người kia là gì vậy?”
Chồng tôi mặt hơi sầm lại, im lặng một lúc rồi nắm tay tôi nói:
“Gia Nam, anh đã nói hết với em rồi, mong em hiểu. Mẹ để lại căn hộ ở khu Cẩm Viên cho em trai anh.
Bộ nữ trang vàng trong phòng ngủ – gồm một đôi vòng, ba đôi hoa tai và một vòng cổ – cho em gái anh.
Chiếc Land Rover trong gara cho chị gái anh.”
Anh ta nhìn tôi đầy tình cảm:
“Gia Nam, tuy mẹ chỉ tặng em một bài thơ, nhưng bài thơ đó người khác không có. Đó là tình yêu và lời chúc phúc của bà.”
Tôi:
“…”
Chúc phúc để tôi già như bà, hay chúc tôi suốt ngày nấu ăn lau người cho người khác.
Nhưng khoan đã, không đúng.
Mẹ chồng để lại cho họ toàn là… đồ của tôi mà?!
3
Chồng tôi thấy mặt tôi tối sầm thì vội vàng ôm tôi:
“Gia Nam, anh biết em thấy tủi thân, mẹ không để lại gì cho mình cả, nhưng tấm lòng của bà mới là quan trọng.
Anh cũng sẽ cố gắng để em sống sung sướng.”
Tôi giơ một tay ngăn lại:
“Khoan đã, sướng hay không để tính sau, hôm nay bà gọi mọi người đến bệnh viện là để lập di chúc hả?
Không phải chứ, sao bà lại đem hết của hồi môn của em chia cho mọi người?”
Căn hộ ở Cẩm Viên và chiếc Land Rover là của hồi môn ba mẹ tôi cho tôi.
Bộ nữ trang vàng trong phòng cũng là vì hồi môn nhà tôi nhiều nên bà chủ động tặng tôi, với giá vàng bây giờ cũng phải cỡ hai trăm triệu chứ ít gì.
Tất cả đều là của tôi!
Chồng tôi vội giải thích:
“Đấy là di chúc của người già, có hiệu lực pháp luật, em đừng làm ầm lên. Làm ầm thì mất mặt lắm.
Người già để lại cái gì cho ai là quyền của người ta, mình là con cháu, sao cứ nhăm nhăm vào đồ của người già được?”
“Không phải là em nhăm nhăm đồ của bà nhé.
Anh nói ngược rồi – là bà nhăm nhăm đồ của em ấy!
Ai đời viết di chúc mà đem của người khác chia cho nhà mình?
Bà đã giỏi thế sao không chia luôn… Cố Cung cho cả nhà anh luôn đi?!”
“Em nói cái gì đấy hả, Lý Gia Nam! Em đã gả vào nhà họ Triệu thì em là người nhà họ Triệu, mẹ anh là trưởng bối của họ Triệu, đương nhiên có quyền xử lý tài sản của họ Triệu!”
Tôi tức đến muốn cười.
Bà già này, bảo bà không biết luật thì bà còn biết lập di chúc.
Mà bảo bà biết luật thì lại đi chia tài sản của người khác cho con mình.
Thật đúng là nực cười hết chỗ nói.
Thấy tôi như vậy, chồng tôi – Triệu Hải Dương – cũng sa sầm mặt:
“Gia Nam, mẹ bảo em đi mua hoa quả là sợ em làm ầm. Kết quả ở bệnh viện thì không ầm, về đến nhà thì em lại bắt đầu cãi. Đúng là em chẳng có tí hiếu thảo nào, đồ vô ơn!”
“Tôi không có hiếu à?! Mẹ anh bệnh bao nhiêu năm nay đều là tôi hầu hạ.
Các anh chị em anh thì sao?
Đến Tết đến lễ thì gửi cho tôi can dầu, dặn dò một đống chuyện rồi chẳng ngó ngàng gì nữa.
Giờ còn nói tôi không có hiếu?!”
“Bọn tôi có trả tiền mà! Cô đã cầm số tiền đó thì chuyện của mẹ đương nhiên cô phải lo toàn bộ, không lẽ cả nhà tôi nuôi cô ăn rồi để cô ngồi chơi xơi nước chắc?”
Tôi tức quá tát cho anh ta một cái nảy lửa:
“Triệu Hải Dương, cả nhà anh đều là rác rưởi! Một lũ ích kỷ hèn hạ!
Các người có biết thuê hộ lý 24/24 ở ngoài giá bao nhiêu không?
Hơn tám triệu đấy! Cho ba triệu mà tưởng mình bố thí cho người ta, đừng có mặt dày!”
Anh ta bị tát, vừa nhục vừa tức, đá thẳng tôi một cú làm tôi ngã dúi vào bàn trà, đầu va mạnh chảy máu tại chỗ.
Anh ta chỉ lạnh lùng liếc tôi một cái:
“Chuyện này quyết vậy đi, cô liệu mà nghe lời nhà họ Triệu. Không thì đến ba triệu cũng đừng hòng lấy.”
Nói xong, hắn quay lưng đập cửa bỏ đi.
4
Tôi nằm rạp dưới đất một lúc mới gượng dậy được.
Khi soi gương thì chính tôi còn giật mình – nửa mặt bê bết máu, dưới ánh đèn lạnh trông như ma chết oan.
Tôi thấy choáng váng, ôm đầu đi ra đường gọi taxi.
Bác tài vừa nhìn thấy mặt tôi đầy máu thì giật bắn mình, lái xe như bay, đến nơi còn đỡ tôi vào bệnh viện làm thủ tục.
Lúc tôi định trả tiền xe thì bác đã lặng lẽ đi mất.
Người dưng còn tử tế hơn cái kẻ đầu ấp tay gối, nghĩ vậy mà tôi nghẹn họng.