Chương 6 - Đêm Trung Thu Bí Ẩn
Ánh mắt ông lập tức sáng rỡ, niềm vui khôn xiết lan khắp gương mặt từng trải. Nhưng lần này, lại đến lượt ông rụt rè không dám bước vào.
Vẫn là tôi khoác tay ông, kéo mạnh vào trong:
“Đây là nhà của cháu, cũng chính là nhà của ông.
Vào nhà mình thì sợ cái gì chứ?”
Thấy ông cứ rụt rè như vậy, tôi thoáng không hài lòng.
Nhưng ông chỉ ngượng ngùng cười, rồi nhìn xuống bộ quần áo cũ nát trên người, giọng hơi lúng túng:
“Ông sợ… làm bẩn nhà của cháu.”
Tôi phì cười thành tiếng, nhưng mắt không biết từ lúc nào đã nhòe ướt.
“Vậy thì lần này, cháu cũng đưa ông đi tắm cho sạch.
Mình phải sạch sẽ, quên hết những ngày khổ cực trước kia đi, có được không?
Ông ơi, bây giờ cháu sẽ cho ông ăn ngon, mặc đẹp.”
Tôi lau đi ướt nhòe nơi khóe mắt, rồi giao ông cho bảo mẫu, để bà dẫn ông đi tắm rửa, thay đồ.
Đến khi trở về, ông cũng giống như tôi ngày ấy, hoàn toàn đổi khác.
Chỉ là, ông vẫn chưa quen, đi đâu cũng rón rén cẩn trọng, cứ như thể bộ quần áo trên người là thứ ông ăn trộm được, chẳng yên lòng.
Tôi bảo bảo mẫu dọn riêng một căn phòng, làm phòng ngủ cho ông. Khi dẫn ông vào, tôi phấn khích giới thiệu:
“Ông ơi, sau này ông ở căn phòng này nhé?
Ông có thích không?”
Tôi sợ nhất là ông có chút không hài lòng, hay thấy không thoải mái.
Nhưng trên gương mặt ông vẫn luôn nở nụ cười, gật đầu liên tục:
“Cháu gái ông giỏi giang quá… Cháu gái ông thật sự có tiền đồ…”
Đêm hôm đó, câu ông lặp đi lặp lại nhiều nhất chính là câu ấy.
Tôi vốn tưởng từ nay mình có thể sống cùng ông, đưa ông hưởng những ngày tháng yên ổn.
Nhưng không ngờ, đó lại là lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau.
Sáng hôm sau, tôi đến gõ cửa thì ông không trả lời.
Gõ mãi cũng không thấy động tĩnh, tôi đành phá cửa xông vào.
Ông đang nằm trên giường, bình thản như đang ngủ.
Khóe môi còn đọng lại nụ cười, những nếp nhăn trên gương mặt vẫn hiền hậu như cũ.
Một linh cảm xấu ập đến. Tôi khẽ khàng đẩy ông, nhưng ông không còn phản ứng.
Bàn tay tôi bắt đầu run lẩy bẩy.
Trên đầu giường, một tờ giấy ố vàng — di thư của ông.
Nét chữ hơi xiêu vẹo, nhưng từng chữ vẫn rõ ràng:
“Cháu ngoan, tìm thấy cháu, tâm nguyện của ông đã xong.”
“Thật xin lỗi, làm bẩn biệt thự và giường của cháu. Ban đầu định chết ngoài kia, nhưng cơ thể ông không chịu nổi. Cũng trách ông tham lam muốn được nhìn xem cháu có sống tốt không.”
Dưới tờ di thư là một chiếc thẻ ngân hàng.
Mặt sau ghi tên ông: Lý Trung Quốc, dãy số làm mật khẩu chính là ngày chúng tôi gặp nhau.
Đọc đến đây, mũi tôi cay xè, tầm mắt mờ nhòe, nước mắt từng giọt rơi lộp bộp xuống thẻ.
Trên thẻ còn có một dòng chữ:
“Cháu, dùng số tiền này để ghép thận nhé. Ông mong cháu khỏe mạnh.”
Thì ra suốt năm năm qua ông không chỉ tìm tôi mà còn dốc sức dành dụm tiền cho tôi.
Hình ảnh ông còng lưng bới rác hiện lên trong đầu khiến tôi sụp đổ hoàn toàn, ôm chặt lấy ông mà gào khóc.
Tim tôi như bị xé nát thành từng mảnh vụn.
Nếu biết trước đây là lần gặp cuối, tôi thà chẳng gặp còn hơn.
Nếu biết những ngày sung sướng chỉ có thể kéo dài một ngày, tôi thà chẳng thành công, ở lại túp lều cùng ông thêm năm năm nữa.
Trước khi tổ chức tang lễ cho ông, tôi đã thử tìm cách liên hệ với cháu gái ruột của ông.
Thế nhưng bất kể tra thế nào, tôi đều không tìm ra tung tích của người đó.
Bất đắc dĩ, tôi quay lại bãi rác năm xưa, hy vọng có ai đó biết cháu gái ông ở đâu.
Phần lớn mọi người đều chẳng còn nhớ đến một ông lão nhặt rác, chỉ có một người làm việc ở đó lâu năm là còn ấn tượng.
“Cô nói lão Lý à?”
Ông ta nhíu mày nhớ lại.