Nhà họ Thẩm mắc tội bị tống giam, cả nhà bị giáng xuống làm nô tịch.
Thẩm Tri Cẩn vì diện mạo xuất chúng, lưu lạc đến Thanh Phong quán làm đầu bảng.
Ta vì muốn giữ gìn sự trong sạch cho hắn, ngày nào cũng vung tiền tới ủng hộ, thế nhưng hắn lại chẳng thèm đoái hoài đến ta lấy nửa lời.
Cho đến một ngày, muội cùng cha khác mẹ của ta đặt một thỏi bạc lên đài, hắn lại hiếm thấy nở nụ cười, còn đặc biệt vì nàng ta mà diễn riêng khúc Phượng cầu hoàng.
Ta đang ngồi ở tầng ba định rút bảng tên của hắn thì tay khựng lại một chút, lệch đi một tấc liền rút ra bảng của một thanh quan khác: “Hôm nay, là hắn đi.”
Đêm hôm đó, ta không vung tiền như nước nữa.
Đêm đầu tiên của Thẩm Tri Cẩn, bị người ta trả năm trăm lượng mua về.
Bình luận