Chương 17 - Đêm Đầu Của Ta Và Vương Gia Đọc Sách

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Chu Hưng Sơn bị chặn trước cột, ngã ngồi dưới đất.

Dù ta rất muốn Chu Hưng Sơn m.á.u chảy tại chỗ, nhưng vẫn không khỏi kinh ngạc, thậm chí bắt đầu nghi ngờ liệu hắn có phải kẻ chủ mưu.

Hoàng thượng cũng đứng dậy ngăn:

“Tuyên Quốc Công không cần làm thế, trẫm tự sẽ làm rõ chân tướng,” hoàng thượng nhìn Triệu Sơ Diệu, giọng có phần giận dữ, “Ngươi có chứng cứ gì?”

“Bẩm hoàng huynh ,” Triệu Sơ Diệu lấy từ trong n.g.ự.c một tờ giấy mỏng, “Đây là khế đất lò đúc sắt Túc Châu, Chu Hưng Sơn mượn danh Chu Vĩnh Lộc để thuê, có ấn riêng của Chu Vĩnh Lộc.”

Hoàng thượng nhận khế đất từ nội thị, xem xét:

“Khế đất này ngươi lấy từ đâu ?”

“Bẩm hoàng huynh , đây là do Tiểu Yến, cô thiếp bị Chu Vĩnh Lộc cưỡng đoạt từ Hoa Mãn Lâu, vì không chịu nổi ngược đãi, định trộm tài vật bỏ trốn, lén lấy được .”

Chu Hưng Sơn sắc mặt tối sầm, các quan viên ngăn hắn nhìn nhau .

“Con ta sự nghiệp không thuận, nên mở lò đúc sắt để mưu sinh,” Chu Hưng Sơn loạng choạng đứng dậy, “ ta chưa từng hỏi han việc lò đúc, sao ? Tấn Vương tay mắt thông thiên, ngay cả việc này cũng quản?”

Triệu Sơ Diệu không để ý sự khiêu khích:

“Lò đúc sắt mở sáu năm, đúng bằng thời gian vụ án tham ô Giang Châu. Thần đệ thấy đáng nghi, phái người điều tra, mới biết lò đúc làm ăn kém, hiếm người ghé, nhưng vẫn hoạt động.

Thần đệ theo dấu bạc cứu tế, men theo sông lên phía bắc, đến Thông Tế Cừ phát hiện người vớt bạc quan dưới sông, rồi tự đến Túc Châu, bí mật thăm dò lò đúc.

Hóa ra Chu Hưng Sơn, Chu Vĩnh Lộc phụ t.ử sai người lừa gạt, bắt cóc người câm, người ngốc ở Túc Châu làm lao công trong lò, người bệnh c.h.ế.t, mệt c.h.ế.t, bị đ.á.n.h c.h.ế.t không đếm xuể. Chu Hưng Sơn xem mạng người như cỏ rác, dân chúng như kiến bọ, tội ác ngập trời khó ghi hết!

Hiện thần đệ đã cứu hai lao công từ lò đúc, đang chờ ngoài điện, xin hoàng huynh triệu kiến.”

“Đại gan!” Hoàng thượng quai hàm siết chặt, “Truyền!”

Nội thị dẫn hai người lưng còng vào điện. Một người tóc trắng rối bù, gầy yếu già nua; người kia chảy nước dãi, cười ngây ngô chỉ trỏ trang trí trên điện. Người già bảo người ngốc quỳ trước , rồi mình cũng run rẩy định quỳ.

“Không cần quỳ,” hoàng thượng nói , “Đứng nói .” Nội thị vội đỡ họ dậy.

Bất ngờ, người ngốc thấy ta , cười hì hì tiến lại : “Tỷ tỷ, tỷ xinh quá.”

Hắn trông chỉ mười một mười hai tuổi, hai tay nhỏ đầy sẹo bỏng, còn loang máu, khiến người ta xót xa. Ta hỏi:

“Đệ đệ , đệ tên gì?”

“Tỷ, đệ là Tiểu Bảo.”

“Tiểu Bảo, đệ cũng đẹp lắm,” ta nâng tay hắn , “Đệ bị thương ở đây, để tỷ băng lại , được không ?”

“Dạ dạ , tỷ, chỗ này đau…” Đôi mắt to của hắn rưng rưng.

Ta vừa nói vừa lấy khăn lau máu, băng bó cho hắn .

Triệu Sơ Diệu nói với người già:

“Lão nhân, đừng sợ, đây là thánh thượng.”

Đôi mắt đục ngầu của lão nhân lấp lánh lệ, nhìn hoàng thượng, chỉ vào miệng mình , lắc tay. Hoàng thượng hiểu ý, ra lệnh: “Ban bút mực giấy nghiên.”

Lão nhân chữ nghĩa ít ỏi, viết trăm chữ tố tội mất cả một nén nhang, liệt kê mười tội trạng của Chu Hưng Sơn và Chu Vĩnh Lộc.

Hoàng thượng xem xong, long nhan đại nộ, ra lệnh áp giải phụ t.ử Chu Hưng Sơn vào đại lao, lập tức phái người đến Túc Châu tra xét lò đúc. Các quan viên vừa nãy ngăn Chu Hưng Sơn như cỏ đầu tường, thấy gió đổi chiều, đồng loạt xin xử nặng Chu Hưng Sơn.

Chu Hưng Sơn mặt vẫn xanh xám, ấp úng không nói nên lời. Trình Xương thấy tình thế bất lợi, quỳ xuống:

“Hoàng thượng, phụ t.ử Chu Hưng Sơn hại dân tội đáng muôn c.h.ế.t, nhưng vụ tham ô Giang Châu thật sự không chứng minh được là do thần và Chu Hưng Sơn làm !”

Điện nội im phăng phắc, không ai dám nói . Triệu Sơ Diệu cũng lặng thinh.

“Tỷ tỷ…” Giọng trẻ thơ non nớt phá vỡ sự tĩnh lặng, Tiểu Bảo mắt ngập nước, “Chưa từng ai tốt với đệ như vậy , chỉ có tỷ tốt với đệ thế này .”

Ta cũng không kìm được mắt ươn ướt: “Đừng khóc , đừng khóc …”

“Tỷ tỷ,” cậu bé đột nhiên ngừng khóc , ra vẻ bí mật, “Đệ tặng tỷ một báu vật! Đệ giấu lâu lắm rồi đấy!”

“Thứ tốt gì vậy ?”

“Nhìn này !” Cậu lập tức tháo giày, như dâng bảo vật, lấy từ đế giày một thỏi bạc. Dù giấu lâu, nó vẫn lấp lánh ánh sáng.

Ta cầm thỏi bạc, thấy dấu ấn quan phủ bên dưới , lập tức sững sờ.

“Ngoan, Tiểu Bảo, đệ là đứa trẻ tốt ,” ta xoa đầu cậu , “Báu vật này cho tỷ mượn một chút được không ?”

“Tỷ, đây là đệ tặng tỷ!”

Ta giơ thỏi bạc về phía Triệu Sơ Diệu và hoàng thượng:

“Thỏi bạc này chính là chứng cứ Chu Hưng Sơn tham ô bạc cứu tế.”

Hoàng thượng nhận bạc từ nội thị, xem xong, hung hăng ném vào Trình Xương. Trán Trình Xương m.á.u chảy đầm đìa, chỉ biết kêu: “Hoàng thượng tha mạng! Hoàng thượng tha mạng!” Chưa kêu được mấy câu, hắn đã bị lôi đi .

Chu Hưng Sơn như con châu chấu bị trói tay chân, bất động.

“Chu Hưng Sơn, trẫm và tiên đế đối với ngươi không bạc, phong đất ba quận, lộc ngàn thạch, vậy mà ngươi vẫn chưa thỏa mãn? Phạm phải tội họa quốc ương dân này !”

Chu Hưng Sơn nhắm mắt, chậm rãi nói :

“Thánh thượng quả không bạc với thần, nhưng thánh thượng và tiên đế đều mở rộng khoa cử, cô lập thế gia. Con trai thần ngu dốt, khó vào triều làm quan, sau này sinh kế thế nào…

Tổ phụ thần công huân hiển hách, tích đức hành thiện , nhưng nay không bảo vệ được con cháu no đủ.

Thần chỉ muốn gia tăng tài sản, nếu không , làm sao sớm lo cho con của thần…

Ban đầu chỉ đổi cát sỏi xây đập, không ngờ sau này bại lộ. Mộ Thanh Hà tra ra là thần làm , kiên quyết tâu tiên đế, thần… chỉ có thể ra tay trước .”

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)