Chương 7 - Đệ Nhất Quý Nữ Chốn Kinh Thành
7
Ta mơ mơ màng màng, bên tai chỉ toàn giọng nói dịu dàng ấy, xóa nhòa sự tàn khốc của đao kiếm.
Khi ta tỉnh hẳn, đã quên gần hết ký ức trong cung.
Chỉ để lại di chứng — đêm thường khó ngủ, trong mộng luôn văng vẳng một thanh âm mờ ảo.
Mà giờ nhớ lại, thanh âm đó, rõ ràng là của Tiêu Mặc.
Ký ức ùa về, ta gắng sức mở mắt, liền thấy một bóng hình mơ hồ…
Phu quân?
Khánh khánh, là ta.
Thanh âm hơi khàn vang bên tai, ta liền mở mắt trọn vẹn.
Trước mắt là Tiêu Mặc, tuy tiều tụy song vẫn chỉnh tề.
Thấy ta nhìn chằm chằm, chàng liền chỉnh lại y quan: “Ta biết khánh khánh ưa dung mạo của ta, nên đặc biệt tẩy gội, ngươi khả hỷ chăng?”
Ta khẽ lắc đầu.
Sắc mặt Tiêu Mặc thoáng chốc tái nhợt, thần sắc luống cuống: “Vậy phải làm thế nào, khánh khánh mới được khoái tâm?”
Ta nheo mắt, bỗng vươn tay túm lấy cổ áo chàng, kéo chàng ngã xuống giường, áp ở phía dưới.
Từ lúc ký ức trở về, uất khí trong lòng ta vẫn chẳng tiêu tan.
Hai tay ta ấn chặt bờ vai chàng, kề sát ngắm kỹ mi, mục.
So với thuở nhỏ gần như trưởng thành theo tỷ lệ, chỉ là giữa chân mày đã thêm vài phần thương cảm.
Tiêu Mặc khẽ động, muốn giãy mà chẳng dám, chỉ gượng cười lấy lòng.
Chàng rũ mắt, khẽ nhắc: “Thân thể ngươi chưa lành hẳn, việc này không thể vội.”
Ta vuốt nhẹ giữa mi chàng: “Thái tử ca ca, cớ sao tám năm qua chưa từng đến gặp ta?”
Ta vân vê lọn tóc đen của chàng: “Mấy ngày nay, thấy ta theo sau, chàng lại khi gần khi xa, lẽ nào đã không còn thích ta nữa?”
Ta che mắt chàng lại: “Ta mặc kệ, đã nói sẽ ở bên ta trọn đời, chàng chớ hòng hối hận!”
Tiêu Mặc mím chặt môi, rồi khẽ run, để lộ tâm ý: “Ta từng nhìn ngươi, thấy ngươi quên được u ám, tự tại hoan hỷ, ta không nỡ quấy nhiễu.”
“Ngươi từng nói muốn theo ta một đời vì giọng ta êm đẹp, song nay ta đã câm, chẳng thể cất lời.”
“Ngươi hoạt bát dường ấy, nếu cả đời kề bên ta, chẳng phải buồn tẻ lắm sao?”
“Nhưng ta lại chẳng nỡ xa ngươi… thứ lỗi.”
Bàn tay ướt đẫm, khiến ta hơi mềm lòng, song trong dạ vẫn vướng bận.
Một người thông tuệ như thế, mà chuyện tình cảm lại thoái lui, thật đáng phạt!
Ta cúi xuống, đặt môi mình lên môi chàng.
Rất mềm, lại lạnh.
Tiêu Mặc khẽ bóp vai ta, như muốn đẩy ra.
Ta lập tức cởi bỏ ngoại sam của chàng, vuốt qua ngực, xuống bụng.
Rồi… bất chợt véo mạnh hông chàng một cái.
“Ưm!”
Thân thể Tiêu Mặc lập tức cứng đờ, toàn thân run rẩy.
Ta mừng rỡ, tiếp tục trêu vào chỗ nhột của chàng, khi nhẹ khi nặng, càng véo càng hứng.
Tiêu Mặc không chịu nổi, co người lại, cười đứt quãng:
“Khánh… ha ha… dừng tay!”
“Khánh khánh… tha… cho ta… ta sai rồi…”
Ta cũng bật cười.
Quả nhiên phương pháp của mẫu thân cao minh, theo cách ấy mà trừng phạt phu quân, chàng liền cầu xin tha thứ.
Lòng ta cũng khoan khoái, tâm ý thông suốt.
Cái gì ồn ào hỗn loạn thế?
Cửa phòng bật mở, một đám đông ùa vào.
Thấy cảnh tượng trong phòng, không khí lập tức lặng ngắt như tờ.
Tiêu Mặc y phục xốc xếch, nằm ngửa trên giường, mắt nhìn lên trướng, tựa hồ bị trêu chọc đến không còn hình dạng.
Ta thong thả xuống giường, khoác ngoại sam của Thái tử, chỉnh lại búi tóc chưa vấn.
Ngẩng đầu, lập tức bắt gặp Tam hoàng tử.
Tên này? Còn chưa bị bắt sao?
Ta đứng dậy, bước tới bóp lấy cổ hắn: “Công chúa, ca ca, chính kẻ này ám hại Thái tử, mau bắt hắn lại!”
Tam hoàng tử kêu lớn: “Oan uổng a, oan uổng a! Các ngươi nói là diễn trò, đâu có nói lấy mạng!”
Hắn gỡ tay ta ra, cuống quýt cầu xin: “Tẩu tẩu tha mạng, hiểu lầm a!”
Ta nghe mà hồ đồ, khó hiểu.
Khóe mắt thoáng nhìn, chỉ thấy công chúa cùng ca ca đều một vẻ chột dạ, lặng lẽ lùi lại.
Ta hất tay, vứt Tam hoàng tử ra, chống nạnh quát hỏi: “Thực tình thế nào? Mau mau khai thật!”
Ca ca mặt mày khổ sở: “Muội muội, ta nói rồi, chớ nhốt ta vào tiểu hắc thất nhé!”
Nguyên lai, năm ấy cung biến.
Ta mất trí nhớ, Tiêu Mặc bị độc làm câm.
Nhưng chất độc sớm đã được giải, chỉ là bởi tâm lý mà chẳng chịu mở miệng.
Hôm ấy, chàng tận mắt thấy hoàng hậu vì bảo vệ mình mà ôm lấy cổ, rồi vong mệnh.
Khi ngã xuống, hoàng hậu nhìn về cửa mật thất, môi khẽ mấp máy, không ra thanh: “Mặc nhi, đừng phát ra tiếng.”
Từ đó, Tiêu Mặc chưa từng cất lời, cũng mất đi dáng vẻ hiên ngang thuở trước.
Hoàng đế, công chúa từng thử trăm cách, nhưng đều vô công.
Cho đến khi ca ca phát hiện, Tiêu Mặc thường lén rời Thái tử phủ, đứng từ xa ngó ta.
Ca ca đem việc này nói với công chúa, nàng lập tức hiểu, chỉ có ta mới khiến Thái tử sinh dao động.
Vậy là nàng vung tay quyết định bày một vở kịch.
Nhân vật chính chính là ta cùng Tiêu Mặc.
Ban đầu, ta bám lấy Tiêu Mặc, chàng lại tránh né.