Chương 3 - Đầu Thai Thay Đổi Cuộc Đời

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Không biết Giang Mạn Mạn có cảm thấy quen mắt hay không?

Cô ta còn nhớ đôi chân bị đập gãy tập tễnh của tôi và các bạn nhỏ của tôi không?

3

Giang Mạn Mạn bị tôi giày vò đến mức tăng cân vùn vụt, quần áo trong tủ không còn bộ nào mặc vừa.

Tất cả đều bị vứt đi, không chừa lại cái nào.

Vì thế, khi Phó Nhược Tu chuẩn bị dẫn cô thư ký đi dự tiệc từ thiện, Giang Mạn Mạn, vốn luôn thích phô trương, lập tức cuống lên.

Nhìn từ trái qua phải, từ trên xuống dưới, cô ta đều thấy thư ký kia như một con hồ ly tinh.

Cô ta níu chặt lấy tay Phó Nhược Tu, không chịu buông.

“Nhược Tu, trước giờ anh cái gì cũng chiều em, sao giờ lại dẫn người phụ nữ khác đi tiệc từ thiện chứ?”

“Em mới là nữ chủ nhân của ngôi nhà này!”

Giam cô ta trong nhà như thể không thể gặp người ngoài, nếu để đám phụ nữ rảnh mồm kia nhìn thấy, chẳng phải sẽ cười đến chết sao?

Giang Mạn Mạn tức quá, thậm chí lột luôn váy của cô thư ký.

“Không được đi! Nhân lúc tôi mang thai mà dám quyến rũ chồng tôi? Để tôi lột da cô luôn!”

Cô thư ký sợ đến mức ôm đầu bỏ chạy.

Tôi thấy Giang Mạn Mạn lại bắt nạt người khác, liền đạp mạnh hai phát vào bụng cô ta.

Cô thích bắt nạt người ta lắm đúng không? Cho cô nếm thử cảm giác đó!

Giang Mạn Mạn ôm bụng rên rỉ vì đau.

Phó Nhược Tu cau mày đầy khó chịu.

“Anh biết làm sao bây giờ? Đống váy dạ hội đó em mặc không vừa nữa, chẳng lẽ không tìm ai đi thay em sao?”

Giang Mạn Mạn lóe lên một ý tưởng.

“Gọi nhà thiết kế váy tới đây, đo tại chỗ cho em một bộ mới!”

Vì danh phận nữ chủ nhân nhà họ Phó, cô ta quyết phải giữ bằng được!

Nực cười, sao tôi lại để cô ta toại nguyện?

Vừa đo xong số đo, tôi lập tức dồn lực húc mạnh vào bụng.

Chiếc váy vừa mới thiết kế xong lại không mặc vừa nữa.

Giang Mạn Mạn không tin, gào lên bắt đo lại.

“Đồ ngu! Chắc chắn là cô đo sai rồi!”

Đo lại lần nữa, tôi lại lén húc bụng lên, chiếc váy lần nữa bị bung chỉ.

Sắc mặt Giang Mạn Mạn rạn nứt như gạch men.

“Đo lại lần nữa!”

Lần này, tôi dốc toàn lực… thổi phồng bụng lên.

Tôi thổi, tôi thổi, tôi dùng hết sức để thổi!

Bụng của Giang Mạn Mạn như quả bóng bị bơm căng, càng lúc càng to, như thể sắp nổ tung.

Biểu cảm cô ta chuyển sang khiếp đảm cực độ.

“Chồng ơi cứu em! Nó tà môn quá, sắp làm bụng em nổ tung rồi, lần này là thật đấy!”

“Nó sắp nổ thật rồi á——”

Phó Nhược Tu hoảng hốt, lập tức gọi bác sĩ tới kiểm tra.

Sau một hồi náo loạn, kết quả lại cho thấy: thai nhi hoàn toàn khỏe mạnh, không có vấn đề gì.

Bởi vì tôi đã… lén rút lại rồi.

“Thai nhi rất bình thường, có thể là tâm trạng phu nhân không tốt chăng?”

Ý là, Giang Mạn Mạn nhìn nhầm, hoặc đang nói dối.

Giang Mạn Mạn lập tức hoảng loạn.

“Chồng ơi, em không nói dối! Bụng em lúc nãy thật sự như bóng bay sắp nổ luôn ấy!”

Phó Nhược Tu bắt đầu mất kiên nhẫn.

“Em đừng làm loạn nữa được không? Mặc không vừa thì thôi, đừng bịa ra mấy lý do vớ vẩn như thế.”

Giang Mạn Mạn bĩu môi ấm ức, cuối cùng đành buộc một mảnh vải làm váy bầu để đi dự tiệc.

“Váy bầu thì chắc chắn em mặc vừa rồi đấy nhỉ?”

Cô ta đoán đúng, váy bầu co giãn tốt, tôi đúng là không thể làm bung được.

Nhưng không sao, trò vui… còn ở phía sau.

Đợi đến đêm tiệc từ thiện, tiết mục biểu diễn của tôi mới chính thức bắt đầu.

Lúc Phó Nhược Tu dẫn Giang Mạn Mạn lên sân khấu quyên góp, tôi dốc toàn bộ bản lĩnh mèo của mình.

Dùng hết sức bình sinh đạp vào bụng dưới của Giang Mạn Mạn, không ngừng nhảy xuống.

Chiêu này gọi là “bắt chuột thần công”! Hừ hừ ha hây!

Xem ta tung cú trái, rồi cú phải, móng vuốt chân truyền từ mèo mẹ——

Sắc mặt Giang Mạn Mạn lập tức biến đổi, ngay tại chỗ quằn quại, rồi… quỳ luôn trên sân khấu.

Bên dưới rộ lên tiếng bàn tán.

“Gì vậy? Sao lại quỳ xuống rồi?”

“Đã mang thai thì đừng chạy nhảy lung tung nữa, sảy thai rồi lại đổ thừa lên đầu người khác thì khổ.”

“Khoan, mấy người có ngửi thấy gì không?”

“Tôi cũng thấy rồi! Sao có mùi giống… bồn cầu thế?”

“Ọe——”

Mọi ánh mắt đổ dồn lên sân khấu theo mùi hôi.

Với màn trình diễn đỉnh cao của tôi, Giang Mạn Mạn đau đến phát khóc, chiếc váy dưới thân nhuộm một mảng vàng, một mảng trắng.

Mùi hôi nồng nặc lan khắp sân khấu.

Người có mắt đều hiểu đã có chuyện gì xảy ra.

“Trời đất ơi, đến cả chuyện đó cũng không kiểm soát nổi, thật kinh khủng!”

“Còn dám tự xưng là quý phu nhân hào môn nữa? Cười chết mất!”

Tôi trong bụng Giang Mạn Mạn cười đến rung rốn, phấn khích kêu meo meo.

Năm đó, khi cô ta dùng gậy điện chích đến mức bọn tôi không nhúc nhích nổi, có bao giờ tưởng tượng sẽ có ngày hôm nay?

Đó chẳng phải là trò cô ta thích nhất sao?

Trò đếm mèo – đếm đến con nào thì con đó bị chích.

Người đầu tiên bị điện giật chết, chính là Tiểu Cam, đứa nhỏ mới ba tháng tuổi.

Sắc mặt Phó Nhược Tu xanh rồi lại trắng.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)