Chương 2 - Đầu Thai Thay Đổi Cuộc Đời

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Rõ ràng là nó quậy mà! Chắc chắn có người muốn hại tôi!”

Nhưng báo cáo kiểm tra hoàn toàn không có bất kỳ vấn đề gì.

Thai trong bụng cô ta… khỏe đến mức vô lý.

Phó Nhược Tu nhìn biểu cảm của Giang Mạn Mạn, càng ngày càng cảm thấy không đúng.

“Anh còn việc ở công ty. Mạn Mạn, mỗi ngày em đau bụng cả chục lần, anh đâu thể bỏ hết các cuộc họp để ở bên em được. Đừng làm loạn nữa, được không?”

“Anh thật sự không có dây dưa với phụ nữ khác trong công ty. Đừng lấy lý do này để thử lòng anh nữa.”

Thấy Giang Mạn Mạn quá “làm mình làm mẩy”, mẹ chồng sợ cô ta không dưỡng thai cho tốt, liền dọn thẳng vào biệt thự để giám sát.

“Đây là huyết mạch nhà họ Phó, cô đừng có tùy hứng làm hại đứa bé.”

“Tôi cũng từng mang thai, có phụ nữ nào mang bầu mà đau chỗ này chỗ kia như cô không? Đúng là làm quá!”

“Không muốn sinh con cho nhà tôi thì nói thẳng ra, bên ngoài thiếu gì phụ nữ chịu sinh.”

Giang Mạn Mạn nghẹn lời, uất ức đến mức sắp khóc.

Tôi bật cười mỉa mai.

Kẻ xấu, thế này đã chịu không nổi rồi sao?

Ngày ấy, khi cô dùng kẹp nóng áp lên khắp người tôi, dùng nhíp nhổ từng sợi lông của tôi, cô thậm chí không cho phép tôi kêu “meo” một tiếng.

Chỉ cần dám kêu, cô sẽ đập gãy một cái răng của tôi.

Cho nên dù da thịt bị bỏng đến chín mềm, tôi cũng không dám phát ra dù chỉ một tiếng rên.

Không chỉ mình tôi, còn có Tiểu Cam, Bò Sữa, Linh Miêu…

Đều tại tôi, nếu không phải tôi bảo chúng có xúc xích thơm, chúng đã không bị cô ta bắt đi!

Chúng tôi – những chú mèo nhỏ bé – đều nhịn giỏi như vậy.

Giang Mạn Mạn, chắc chắn cô cũng nhịn được… đúng không?

Nghĩ đến mấy chục người bạn nhỏ đã chết oan của mình, tôi tức đến mức nước mắt chảy ròng ròng.

Trò chơi báo thù… mới chỉ bắt đầu.

Vài tháng trôi qua Giang Mạn Mạn đã tăng hơn năm mươi cân, cơ thể sưng phù khó coi.

Da vàng, mặt đầy đốm, quầng thâm dưới mắt như túi chuột túi.

Hoàn toàn khác xa hình tượng bà bầu xinh đẹp lúc ban đầu.

Ngay cả Phó Nhược Tu, người từng cưng chiều cô ta, giờ cũng dần không còn muốn về nhà nữa.

Giang Mạn Mạn tức tối, nhẹ nhàng vỗ bụng.

“ Mẹ làm tất cả những điều này là vì ai? Nếu còn quậy nữa, bố con sẽ đi tìm hồ ly tinh khác đấy, đến lúc đó xem con có khóc không!”

……

Đây là lần thứ chín mươi chín cô ta cố gắng ăn đồ healthy, vừa dè dặt vừa dỗ dành tôi trong bụng.

“Mẹ ăn đồ tốt thì em mới lớn lên khỏe mạnh được, ăn chút đi mà?”

Tôi nhất định không!

Chỉ cần cô ta vừa nuốt vào, tôi lập tức húc mạnh vào dạ dày, khiến Giang Mạn Mạn nôn thốc nôn tháo.

“Ối——”

“Phải làm sao đây? Bé con … không chịu ăn…”

Không còn cách nào, bảo mẫu chỉ đành đem lên đồ tôi thích: gà rán, khoai tây chiên và trà sữa.

Tôi biết mấy thứ này từ những con người từng nuôi tôi trước kia.

Họ cho tôi ăn pate đắt tiền, còn bản thân chỉ uống loại trà sữa rẻ nhất.

Tôi nghe họ nói, ăn cái này… sẽ béo lắm.

Giang Mạn Mạn tuyệt vọng nhét miếng đùi gà to vào miệng.

Quả nhiên, tôi lập tức ngừng quậy và ngoan ngoãn nằm yên.

“Sao nó lại thích đồ rác thế này, tôi sắp béo thành con heo mất rồi.”

“Chồng tôi cũng không về nhà nữa, tôi phải làm sao đây, tôi nhất định phải giảm cân, cô có cách nào không?”

Bảo mẫu không biết an ủi, chỉ lúng túng nói vài câu cho xong chuyện.

Tôi thì cười nhạo trong bụng.

Giang Mạn Mạn không biết đâu.

Gà rán khoai chiên là cô ta ăn.

Còn tôi thì hấp thụ… dinh dưỡng nguyên bản trong cơ thể cô ta.

Kết quả là, nhìn thì béo lên nhưng trông lại giống hệt người bị suy dinh dưỡng.

Cô ta càng bồi bổ thì lượng dinh dưỡng thực sự… càng ít.

Người trở nên béo núc ních và xấu xí chỉ có một mình cô ta.

Tất nhiên tôi không hút hết, vì nếu cô ta chết thì sau khi tôi sinh ra, làm sao tiếp tục trả thù?

Hễ Giang Mạn Mạn ngừng ăn, tôi lập tức đạp thật mạnh.

Ép cô ta phải ăn tiếp.

Giang Mạn Mạn chỉ có thể vừa khóc vừa nôn, vừa cố nuốt những miếng thịt dầu mỡ vào bụng.

“Ối… tôi thật sự không thể ăn nổi nữa rồi…”

Nhưng mẹ chồng đứng cạnh giám sát, khiến cô ta không thể không nuốt.

“Ăn thêm đi, cháu tôi đang đói đấy. Nếu cô nôn ra, nó lại quậy tiếp cho xem.”

Giang Mạn Mạn đau khổ, từng miếng từng miếng cố nuốt vào.

Đợi đến khi tôi cảm thấy dạ dày cô ta căng tới giới hạn, tôi mới ngừng quậy phá.

Giang Mạn Mạn thở phào, vỗ nhẹ bụng an ủi chính mình.

“Nhóc con hư, chúng ta là cùng một đội mà, con phải mau ra đời bảo vệ mẹ đấy nhé.”

Cô ta nhỏ giọng lẩm bẩm:

“Bà nội là người xấu, sau này con phải thay mẹ dạy bà ta một trận ra trò!”

Tôi khinh thường bĩu môi.

Ai chung đội với cô chứ?

Đợi tôi sinh ra rồi, cô sẽ biết thế nào là——

Ma đồng giáng thế!

Thật muốn nhìn xem lúc sinh ra, khi phát hiện tôi thực chất là… con gái, gương mặt Giang Mạn Mạn sẽ méo tới mức nào.

À đúng rồi.

Tôi còn đặc biệt năn nỉ Diêm Vương bóp mặt cho tôi thành một phiên bản… siêu siêu đáng yêu giống mèo con tuyệt sắc.

Chờ đến lúc cô ta nhìn thấy đứa bé được sinh ra từ chính bụng mình lại mang gương mặt của chú mèo từng bị cô ta giết chết…

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)