Chương 2 - ĐẤT HOANG
[Tôi hy vọng chúng tôi có thể mãi bình yên như thế này.]
—
Dụ Thuật ngã bệnh. KKhông phải bệnh gì quá nghiêm trọng, chỉ là cảm cúm kéo dài cả tuần, do tối qua không để ý nên hôm nay đã phát sốt. Phổi trái của em có vết thương cũ, mỗi khi sốt hay ho thường sẽ khó chịu hơn người khác, đến cả thở cũng nặng nề hơn. Em vẫn muốn gượng dậy để mở tiệm, nhưng tôi đã ngăn lại và hứa sẽ giúp em trả máy cho khách hàng đã sửa xong từ hôm qua, để em có thể yên tâm nghỉ ngơi cho tốt.
Tôi xuống dưới mở cửa tiệm, sau khi trả được ba chiếc điện thoại, tôi lại lên lầu hỏi em muốn ăn gì vào buổi trưa. Nhưng chưa kịp chờ em trả lời, tôi lại buộc phải đóng cửa tiệm lại — tôi phải đưa em đến bệnh viện.
Đồ ngủ cũng chẳng kịp thay ra, tôi khoác vội cho em một chiếc áo khoác rồi bế em lên, nhét vào ghế phụ trên chiếc xe cũ kỹ của em. Em thật sự rất nhẹ, nhẹ đến mức khi tôi bế em lên, lỡ lấy đà sâu quá mà suýt nữa làm trật thắt lưng của mình.
Mà thật ra, tình trạng của em cũng không tệ đến mức ấy. Sau này nghĩ lại, tôi nhận ra có lẽ mình đã bị dọa bởi vệt máu đỏ nhàn nhạt trên khóe miệng em. Lúc đó em vẫn ổn, chỉ là không còn sức động đậy nữa.
Trước đây tôi chưa từng lái một chiếc xe nào rẻ tiền như vậy. Xe gì mà không tăng tốc nổi, phanh cũng chẳng ăn. Đường xá mấy năm nay thay đổi quá nhiều, tôi không còn quen lối, đã thế Dụ Thuật cứ liên tục nói.
Em dặn tôi không được dùng tiền trong thẻ, nói rằng em vẫn còn chút tiền trong tay. Em còn dặn khi đến bệnh viện thì đừng làm những xét nghiệm không cần thiết, rằng bệnh của em chỉ là bệnh vặt thôi. Một lát sau, em lại nói cảm thấy mình không sao, không cần phải đến bệnh viện nữa.
Đó là lần đầu tiên sau khi ra tù, tôi quát vào mặt em, Dụ Thuật, cậu câm miệng lại cho tôi!
Sau khi quát xong, tôi lập tức cảm thấy hối hận. Sao tôi lại đi quát một người bệnh, mà người đó lại còn là Dụ Thuật nữa chứ?
Trong lúc tôi đang nghĩ cách để xin lỗi, Dụ Thuật bất ngờ bật cười. Em gọi tên tôi, nói, Đinh Vũ, trước giờ toàn là tự mình gọi xe cấp cứu. Không ngờ sẽ còn có một ngày được cậu đưa đi bệnh viện.
Tôi đáp, tôi đã từng đưa cậu đi bệnh viện rồi, chỉ là cậu không biết thôi.
Lúc tới bệnh viện, sau một vài xét nghiệm, bác sĩ bảo không sao, nhưng đề nghị em vẫn nên ở lại để theo dõi vài ngày.
Dụ Thuật không muốn nhập viện, nhưng trước sự kiên quyết của tôi, em đành phải đồng ý ở lại.
Vì đi vội nên chúng tôi chẳng mang theo gì, tôi đành quay về lấy đồ.
Lần đầu tiên khi lấy quần áo cho em, tôi mới chú ý kỹ tủ đồ của em. Thành thật mà nói, em có rất ít quần áo, mỗi mùa chỉ khoảng hai, ba bộ để thay, thậm chí một số đã bạc màu vì giặt nhiều.
Người ta nói “vợ chồng nghèo khó thì trăm sự đều buồn.” Dù chúng tôi không phải vợ chồng, nhưng chắc chắn có thể xứng với hai chữ “nghèo khó.” Tôi nghĩ, đợi Dụ Thuật xuất viện, tôi sẽ đi tìm một công việc ổn định. Sức khỏe của em không tốt, tôi khỏe mạnh thế này, đâu thể cứ dựa dẫm vào em mãi được.
Tôi thu dọn vài bộ quần áo rồi vội vã trở lại bệnh viện.
Từ thang máy bước ra, tôi thấy Dụ Thuật đứng ở quầy y tá, đối diện là bác sĩ đã nói chuyện với tôi hôm qua. Tôi định gọi em, nhưng em đã bắt tay bác sĩ, kết thúc cuộc trò chuyện rồi quay vào phòng bệnh.
Tôi cầm túi đồ chạy tới, đuổi kịp em. Em nhìn tôi rồi cười nói, sao cậu quay lại nhanh thế?
Tôi hỏi em đã nói gì với bác sĩ. Em lắc đầu, bảo chỉ trò chuyện qua loa. Em thường xuyên đến bệnh viện này, cũng coi như là quen biết bác sĩ, nên chỉ nói chuyện phiếm.
Tôi tin em, vì Dụ Thuật chưa bao giờ nói dối tôi.
Dụ Thuật chỉ nằm viện hai ngày rồi xuất viện, trở lại cuộc sống thường ngày: sáng bảy giờ dậy, rửa mặt, nấu bữa sáng, ăn uống, uống thuốc, và đúng tám giờ mở tiệm. Nhưng có một điều thay đổi — sau khi rửa mặt xong, em sẽ gọi tôi dậy.
Đúng vậy, tôi cũng phải đi làm — làm nhân viên giao hàng.
Dụ Thuật mua cho tôi một chiếc xe máy điện mới tinh. Ban đầu tôi định mua xe cũ, nhà lão Lý cạnh đó có một chiếc, giá cả tôi đã thương lượng xong, chỉ 800 tệ bao gồm cả mũ bảo hiểm. Nhưng Dụ Thuật không đồng ý.
Em nói, xe máy điện thì nên mua mới, không chỉ xe, cả mũ bảo hiểm cũng phải mới, chắc chắn và an toàn.
Tôi cười bảo, vậy sao cậu vẫn lái chiếc xe cũ kỹ ấy?
Em cười đáp, Đinh Vũ, đó là chuyện khác. Tôi đâu thể lái Lamborghini để đi lấy hàng, đúng không?
Tôi bật cười, cậu nói như thể cậu mua nổi chiếc Lamborghini vậy.
Phải nói rằng tôi khá phù hợp với công việc này. Đương nhiên cũng có công Dụ Thuật, em nhờ bạn bè hướng dẫn tôi từ những ngày đầu, giúp tôi làm quen với khu vực giao hàng.
Chẳng mấy chốc, đến tháng thứ ba, thu nhập của tôi đã ngang ngửa Dụ Thuật.
Một tối nọ, Dụ Thuật ra ngoài lấy hàng. Tôi ngồi xổm ở vỉa hè trước tiệm, hút thuốc chờ em. Lão Lý cũng ngồi cạnh, rít thuốc rồi nói, Tiểu Đinh à, mày cố gắng thêm chút nữa, chịu khó tăng ca, kiếm thêm tiền. Tiểu Dụ sức khỏe không tốt, hai đứa phải dành dụm vun vén thì mới có thể yên tâm mà sống an nhàn được.
Tôi đáp, cố gắng thì được, nhưng tăng ca thì thôi.
Vừa nói xong, tôi mới chợt nhận ra: làm sao lão biết tôi và Dụ Thuật sống cùng nhau?
Tôi quay sang nhìn lão Lý, còn lão thì tỏ vẻ hiểu rõ mọi chuyện. Lão nói, này Tiểu Đinh, tao sống nhiều năm thế này, có chuyện gì mà chưa từng thấy? Trước đây tao giới thiệu vài cô gái cho Tiểu Dụ đấy, thằng bé đều đi gặp, nhưng chẳng có kết quả gì. Tảo hỏi có phải cậu ấy có người trong lòng không, nó nói có. Tao lại hỏi sao tao chưa gặp bao giờ, thằng bé bảo người ấy đi nước ngoài, chưa về. Giờ mày đến, hai đứa bây ở chung, ý gì thì chẳng lẽ tao không hiểu à?
Tôi không đáp. Lão Lý nhả một làn khói, chậm rãi nói:
Hai đứa, như vậy cũng rất tốt, rất tốt.
Câu “rất tốt” còn chưa dứt, chiếc xe cũ của Dụ Thuật đã xuất hiện từ cuối con đường. Em xuống xe, trên tay xách một túi đồ ăn và hai chai bia.
Về muộn rồi. Em nói, mang chút đồ ăn về, lát nữa nấu mì ăn tạm nhé?
Tôi dập điếu thuốc còn dở, chạy tới đỡ lấy đồ trên tay em.
Cuộc sống, chỉ là gạo muối dầu mỡ, nhưng đúng như lão Lý nói, chúng tôi như vậy, thật sự rất tốt.
Tôi hy vọng chúng tôi có thể mãi mãi bình yên như thế này.