Chương 1 - ĐẤT HOANG

[Chúng ta còn nhiều thời gian mà.]

Ngày tôi ra tù, Dụ Thuật đến đón tôi.

Bảy năm sau song sắt, qua luồng tin không được thông lắm của những người bạn tù, tôi biết được chút ít tin tức về Dụ Thuật. Tôi biết em ấy không đến thăm tôi khi tôi bị bắt, vì lúc ấy em vẫn đang còn đang nằm viện. Tôi cũng biết vì không dính líu quá sâu, cũng không gây ra án mạng, và vì tôi không khai ra bất kỳ điều gì về em nên em cũng không phải ngồi tù. Đó là những tin tốt. Nhưng cũng có tin xấu, chẳng hạn như vết thương lần đó đã để lại cho em quá nhiều đau đớn.

Em lái một chiếc xe cũ hiệu Jinbei, nhìn qua có vẻ cuộc sống cũng không dư dả gì. So với lúc trước, giờ em gầy đi rất nhiều, từ một thân hình khỏe mạnh giờ đã trở nên tiều tụy, ngay cả dáng đứng thẳng lưng cao ngất cũng hơi khom xuống. Tôi không rõ, đó là do hậu quả từ bệnh tật hay vì cuộc đời đã bào mòn thể xác em mỗi ngày.

Nhưng tôi thì có khác gì đâu chứ?

Tôi nhìn mình qua gương chiếu hậu, cả tôi cũng không còn là tôi nữa.

Bảy năm trước, tôi là cậu cả đầy khí thế của nhà họ Đinh. Nhưng giờ đây, phản chiếu lại trong gương chỉ có một con người đầy mỏi mệt, trong ánh mắt còn lại sự chán chường và kiệt sức.

Thời gian thật sự có thể thay đổi rất nhiều thứ.

Tôi không có nơi nào để đi, nên Dụ Thuật đưa tôi về cửa hàng của em — một tiệm nhỏ ở khu bán đồ điện tử, chuyên sửa điện thoại. Tôi thấy vết chai súng trên tay phải của em đã biến mất, thay vào đó là những vết chai sần vì cầm tua vít và nhíp.

Tôi hỏi em một tháng có kiếm được nhiều tiền không. Em chỉ cười nhẹ, nói rằng cũng ổn, đủ chi trả tiền xăng và sinh hoạt. Em nói rra một con số, không nhiều, thậm chí chẳng bằng tiền rượu một đêm trước kia của tôi.

Tôi hỏi em ấy tại sao không làm nghề giao hàng. Mấy thằng bạn tù của tôi nói rằng những người giỏi trong nghề giao hàng có thể kiếm được cả chục ngàn một tháng, nhiều hơn nghề sửa điện thoại này.

Em lắc đầu, bảo rằng giờ em không chịu được gió, trời nắng nóng hay rét mướt cũng không chịu được, không làm nổi nghề đó.

Tôi nói, không sao, em không làm được thì để tôi làm.

Em lại cười, nhưng tôi cảm thấy trong nụ cười đó có chút cay đắng. Em bảo, cậu chủ, cậu xứng đáng có một cuộc sống tốt hơn.

Tôi cũng nghĩ rằng mình có thể sống tốt hơn, nhưng nếu có em bên cạnh, chắc chắn sẽ còn tốt hơn một chút nữa.

Tối hôm đó, tôi và em làm chuyện ấy. Thật ra không hề thỏa mãn, vì chức năng tim phổi của em quá yếu, chưa đến nửa tiếng đã thở không ra hơi. Để tránh vừa ra tù đã phải quay lại đó, tôi đành dừng lại, tự giải quyết bằng tay.

Cơ thể của Dụ Thuật thật sự rất yếu. Sau khi tắm xong, tôi có hơi lo rằng từ nay mình sẽ phải sống như góa chồng trong khi chồng vẫn còn sống, cảm giác không vui lắm. Nhưng rồi tôi nghĩ, nếu tôi có đi ăn vụng bên ngoài, chắc gì em cũng chẳng quản được tôi.

Suy nghĩ đó an ủi tôi phần nào. Chờ đến khi tôi ra khỏi phòng, Dụ Thuật đã thay ga giường mới. Nhưng tôi thấy tâm trạng em không tốt, tôi nhận ra được.

Đêm muộn, chúng tôi nằm chung một chiếc giường. Không phải vì chuyện nồng nhiệt sau đó, mà vì trong nhà em chỉ có một chiếc giường. Em không muốn để tôi ngủ trên ghế sofa, và tôi cũng không nỡ để em ngủ ở đó.

Chỉ là chiếc giường hơi nhỏ, tôi phải ôm em. Em gầy quá, gần như chẳng còn chút thịt nào, đến mức xương bả vai cũng làm tôi thấy cấn.

Tôi hỏi em sao không đến thăm tôi. Em đáp, cậu chủ, tôi không dám.

Tôi hỏi sao lại không dám. Tôi tưởng em sợ bị kéo vào rắc rối, nhưng em lại đáp, em không dám nhìn tôi trong bộ dạng phải ngồi tù. Ở ngoài kia, em chỉ có thể cố gắng kiếm tiền trong khả năng sức khỏe cho phép, mỗi tháng gửi vào tài khoản của tôi một khoản nhỏ để chi tiêu. Lúc này, tôi mới biết rằng mỗi tháng một ngàn tệ mà tôi nhận được trong tù đều là em gửi. Cũng đúng thôi, bạn bè hay đàn em của tôi, một là thân mình còn không lo nổi, hai là có lo nỗi thì cũng chỉ bo bo giữ mình, hơi đâu quan tâm tới tôi.

Nói đến đây, em đứng dậy, mở tủ và lấy ra một thẻ ngân hàng. Đó là chiếc thẻ tôi để lại ở bệnh viện ngày xưa. Em đưa tôi, bảo rằng sau khi xuất viện, trong thẻ vẫn còn một chút tiền. Về sau, khi thu nhập ổn định hơn, mỗi tháng em đều gửi vào đó hai ngàn tệ, tiết kiệm cũng đã được ba, bốn năm nay rồi. Giờ đây số tiền trong thẻ tuy không còn nhiều như trước, nhưng cũng không phải là con số nhỏ.

Em nói, cậu chủ, cậu muốn làm gì cũng được, nếu không đủ, cả cửa tiệm này cũng đưa cho cậu luôn.

Tôi không hiểu vì sao em lại trung thành với tôi như vậy. Rõ ràng là tôi không giỏi chuyện chăn gối, cũng không phải người dịu dàng gì cho cam. Có lẽ là vì tôi từng cứu mạng em chăng?

Tôi nhận lấy chiếc thẻ, đặt lên tủ đầu giường bên phía mình, rồi nói:

“Từ nay đừng gọi tôi là cậu chủ nữa. Tôi đã không còn là cậu chủ nữa rồi, và cậu cũng không phải vệ sĩ của tôi nữa. Cậu có như vậy thì cũng không bảo vệ được tôi đâu.”

Nói xong, tôi có hơi hối hận. Một câu nói đang hay, sao phải thêm câu cuối vào làm gì?

Quả nhiên, trông em hụt hẫng thấy rõ, em không đáp lại lời tôi.

“Cậu gọi tôi bằng tên đi, Đinh Vũ, cứ gọi tôi là Đinh Vũ,” tôi nghĩ một lúc rồi bổ sung: “Sau này tôi có thể bảo vệ cậu.”

Tôi thấy ánh mắt em sáng hẳn lên. Đấy, đó mới gọi là nghệ thuật nói chuyện.

Tôi nghĩ, Dụ Thuật chắc vẫn còn thích tôi lắm. Vậy thì sau này tôi sẽ không ra ngoài “ăn vụng” nữa, chăm sóc em để hắn khỏe mạnh hơn, như thế hạnh phúc của tôi cũng sẽ được nâng cao đáng kể.

Ngày hôm sau, tôi dậy khá muộn. Có lẽ đã lâu rồi tôi chưa được ngủ trên một chiếc giường êm như thế, nên lần này tôi phá lệ ngủ đến tận 9 giờ. Khi xuống lầu, tôi thấy cửa hàng sửa chữa của Dụ Thuật đã mở cửa từ sớm.

Tôi vẫn chưa đi tìm việc làm, dù sao đây mới là ngày thứ hai tôi ra tù. Tôi muốn cho mình một khoảng thời gian thảnh thơi trước đã.

Tôi ngồi trong tiệm nhìn Dụ Thuật làm việc. Thực ra, công việc kinh doanh của em không phải là quá tốt, nhưng cũng không đến nỗi tệ. Có lẽ nhờ vào khuôn mặt kia mà tiệm thu hút được một lượng khách nhất định. Dụ Thuật trông rất ưa nhìn, đó cũng là một trong những lý do trước đây tôi thuê em làm vệ sĩ. Tôi lớn hơn em hai tuổi, giờ đây cả hai chúng tôi đều đã qua tuổi ba mươi, nhưng Dụ Thuật dường như vẫn rất được các cô gái yêu thích.

Tôi không khỏi nhìn em đến ngây người. Đến gần trưa, Dụ Thuật đóng cửa tiệm lại, nói muốn dẫn tôi ra ngoài ăn trưa.

Tối hôm qua, chúng tôi ăn tối ngay tại tiệm. Phổi của Dụ Thuật không chịu được mùi khói dầu, nên em chỉ có thể làm vài món không cần xào nấu. Tôi thì không biết nấu ăn, nhưng không hiểu bằng cách nào em lại kiếm được một cái nồi lẩu, thế là chúng tôi ăn thịt nhúng.

Tôi cảm thấy điều này hơi xa xỉ với tình hình hiện tại của chúng tôi, dù là ăn lẩu hay ra quán ăn. Số tiền Dụ Thuật kiếm được mỗi tháng không nhiều, em đã phải dành ra hai ngàn để tiết kiệm, gửi một ngàn cho trại giam, số tiền còn lại thực sự không còn bao nhiêu. Hơn nữa, sức khỏe của em không tốt, phải mua thuốc uống, nên tiêu chuẩn ăn uống hàng ngày chắc chắn không thể cao được. Bây giờ em không cần phải gửi tiền cho trại giam nữa, nhưng lại có thêm một cái miệng là tôi. Mà tôi thì ăn cũng không ít.

Dù vậy, Dụ Thuật vẫn nhất quyết đưa tôi ra ngoài ăn, nói rằng mới ra tù, ít nhất cũng nên ăn một bữa tử tế.

Sau khi ăn uống no nê, theo yêu cầu của tôi, chúng tôi ra chợ mua nguyên liệu cho bữa tối.

Một mặt, tôi muốn giúp em tiết kiệm tiền, mặt khác, tôi cũng muốn em ăn ngon hơn một chút. Có trời mời biết, mấy thằng kẻ thù cũ của tôi sẽ cười lăn cười bò như thế nào khi thấy tôi bây giờ. Ngày trước, mỗi khi đập một xấp tiền, cả tôi và Dụ Thuật đều chẳng thèm liếc mắt lấy cái, vậy mà đến giờ lại vì ba đồng tiền lẻ cũng phải kè cò mặc cả với người ta.

Bữa tối hôm đó, chúng tôi hầu như không nói gì. Ăn xong, Dụ Thuật ngồi sau quầy tiếp tục sửa điện thoại cho khách, còn tôi ngồi xuống ghế trước cửa tiệm, bắt đầu nghịch chiếc điện thoại mới em vừa đưa cho.

Bảy năm trôi qua, khoa học kỹ thuật phát triển từng ngày, tôi giờ đã không còn biết cách dùng điện thoại của thời này nữa.

Tôi nghịch một lúc, rồi ngẩng đầu nhìn về phía Dụ Thuật. Ban đầu, tôi định bảo em chỉ cho tôi, nhưng khi thấy vẻ mặt chăm chú, nghiêm túc của em khi đang làm việc, tôi lại đổi ý.

Chúng tôi còn nhiều thời gian mà, tôi nghĩ thế.