Chương 12 - ĐÀO HOA NGUYÊN KÝ
Đó là Trung cổ, được dùng để khống chế thuộc hạ.
Nhưng loại cổ này chỉ phát huy tác dụng khi người ta tự nguyện nuốt nó.
Ta có chút may mắn. May vì ta vẫn còn giá trị để ngài lợi dụng, giá trị đủ lớn để ta đưa ra một yêu cầu.
Hoặc cũng có thể nói, đó là điều kiện để ta bán mạng cho ngài.
Ta nói, ta muốn cưới quận chúa Vĩnh Ninh làm thê tử.
Ta muốn khi nàng trở về, sẽ có một gia đình đón chờ nàng.
13
Kinh thành này sẽ chẳng còn ai quên được nàng.
Dù ta có rơi vào vạn kiếp bất phục cũng không sao cả.
Nhưng ta không ngờ, Tống Nga Như thực sự đã trở về.
Nàng không hề thay đổi, vẫn y như trước kia.
Ta thầm cảm thấy may mắn vì bao năm qua đã rèn luyện diễn xuất đủ tốt, không để lộ sơ hở nào trước mặt nàng.
Ta không thể để nàng ở lại bên cạnh ta.
Không thể để nàng cùng ta rơi vào vạn kiếp bất phục.
Nhưng sau khi đưa nàng tới Nguyên Lâm Sơn Trang, cuối cùng ta vẫn không kiềm lòng được mà lặng lẽ đi theo.
Ban đầu, ta chỉ định đứng trong bóng tối lặng lẽ nhìn nàng là đủ.
Thế nhưng, khi nhìn thấy nàng đi vòng quanh sơn trang hết lượt này đến lượt khác, cuối cùng vì quá đói mà ngồi thụp xuống đất, ấm ức đến mức muốn khóc, ta không thể chịu nổi nữa.
Ta nhảy xuống, xuất hiện trước mặt nàng.
Hỏi nàng: “Muốn đi đâu?”
14
Góc nhìn của Tống Nga Như.
Nghe những lời Tiêu Ngạn nói, ta im lặng rất lâu.
Khi ta còn vui vẻ sống trong Đào Hoa Nguyên, Kinh thành lại đầy những cơn gió ngầm, sóng lớn, hiểm nguy khắp nơi.
Trong lòng bỗng dâng lên chút áy náy, dù chỉ là thoáng qua, song vẫn bị Tiêu Ngạn nhìn thấu.
“Ta tự nguyện.” Hắn nói, rồi chuyển đề tài: “Còn nàng thì sao? Những năm qua nàng ở đâu?”
Hắn đổi chủ đề khéo chẳng kém gì ta.
Ta không biết phải miêu tả thế nào về nơi gọi là Đào Hoa Nguyên ấy, suy nghĩ một lát, ta đáp: “Tiên cảnh, cứ xem như ta đã đến một nơi tiên cảnh vậy.”
Tiêu Ngạn không hỏi thêm gì nữa.
Ta chợt nhớ tới vết thương sau lưng hắn, cảm thấy lo lắng: “Gần đây huynh rất nguy hiểm phải không?”
“Hơn một nhóm sát thủ đang ráo riết truy sát ta.”
Những năm qua, hắn đã thực thi không ít nhiệm vụ đẫm máu theo ý chỉ công khai lẫn ngầm ý của Hoàng đế, đắc tội với vô số thế lực.
Hắn đã trở thành một cô thần, cái chết lúc nào cũng cận kề.
Bây giờ sống thêm một ngày, cũng là lời thêm một ngày.
Tiêu Ngạn cười nhạt: “Không sao đâu.”
Ta nhìn hắn, bỗng cảm thấy thoáng mơ hồ.
Trên người hắn giờ đây, ta đã không còn nhận ra bóng dáng tiểu thị vệ câm ngày nào.
Nhưng khi hắn mỉm cười với ta, ta biết hắn vẫn là hắn, chưa từng thay đổi.
Chúng ta im lặng, có lẽ là vì có quá nhiều điều muốn nói, nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
Khi ngọn nến gần tàn, Tiêu Ngạn đứng dậy.
Hắn cầm chiếc mặt nạ trên bàn, nhẹ nhàng đeo lên.
“Ngày mai, ta phụng chỉ xuất thành làm việc.”
“Bao giờ huynh trở lại?”
Tiêu Ngạn nhìn ta, hàng mi hơi cụp xuống: “Ngày về chưa rõ.”
Cũng có thể là chẳng bao giờ trở về nữa.
“Người đưa nàng đến Nguyên Lâm Sơn Trang là Hứa Đường, tâm phúc của ta. Nếu sau này hắn đến tìm nàng, hãy đi theo hắn. Hắn sẽ đưa nàng đến một nơi an toàn.”
Tiêu Ngạn nhìn ta vài giây, rồi xoay người bước đi.
Trong lòng ta bỗng dưng hoảng loạn, theo phản xạ nắm lấy tay hắn.
Tiêu Ngạn khựng lại đôi chút.
“Huynh… mai đi vào giờ nào?”
“Giờ Ngọ.”
Ta nghĩ ngợi một lát, rồi nói: “Vậy bây giờ, huynh có thể đưa ta ra ngoài đi dạo một chút được không?”
“Ra ngoài sơn trang, chỉ ta và huynh thôi.”
15
Thị trấn dưới chân Nguyên Lâm Sơn Trang.
Dưới chân Nguyên Lâm Sơn Trang là một thị trấn nhỏ.
Hôm nay may mắn làm sao, thị trấn lại đang tổ chức lễ hội rước thần.
Bầu trời đã chạng vạng, nhưng đường phố trong thị trấn sáng rực như ban ngày.
Các loại lồng đèn sặc sỡ treo dọc hai bên đường, nam nữ mặc lễ phục cúng thần vừa nhảy múa vừa hát ca giữa phố.
Tiêu Ngạn bảo vệ ta, chậm rãi đưa ta bước vào đám đông.
Ta quay đầu nhìn hắn, đưa tay gỡ chiếc mặt nạ trên mặt hắn xuống.
Tiêu Ngạn hơi khựng lại, cúi mắt nhìn ta.
“Nơi này chắc sẽ không ai nhận ra nàng đâu.”