Chương 11 - ĐÀO HOA NGUYÊN KÝ

Ta gần như phản xạ muốn từ chối.  

Nhà ta nghèo nàn, rách nát, ta không muốn nàng nhìn thấy.  

“Đưa ta đi mà!” Nàng vẫn kiên quyết bên tai ta: “Ta muốn xem nơi ngươi sinh sống.”  

Ta không thể từ chối nàng.  

Thế là, ta lén đưa nàng về nhà.  

Mẫu thân của ta lần đầu nhìn thấy ta đưa một nữ tử về, dù ta đã dặn đi dặn lại rằng nàng có thân phận cao quý, không được tùy tiện đối xử, nhưng bà vẫn thường lén lút ngắm nhìn Tống Nga Như.  

“Ngạn nhi, đây có phải cô nương con thích không?”  

Tâm tư chôn giấu bao lâu nay của ta, chỉ trong một câu nói của mẫu thân đã bị phơi bày.  

Ta chỉ cảm thấy bối rối không thôi.  

Nhưng mẫu thân lại rất vui, bà mang ra những món ngon nhất trong nhà để đãi nàng.  

Tống Nga Như cũng rất vui, có lẽ vì cuối cùng đã có người đáp lại những lời nàng ríu rít kể.  

Hai người họ trò chuyện cười đùa, còn ta đứng yên ở sân nhìn họ.  

Đến tận hôm nay, hình ảnh đó vẫn khắc sâu trong ký ức của ta.  

Sau này, khi mẫu thân bệnh nặng, Tống Nga Như đã lén đào lấy số bạc mà nàng tích góp suốt hơn mười năm, chôn dưới gốc cây đào trong sân.  

Đó là khoản bạc nàng chuẩn bị sẵn, để sau này dùng khi trốn khỏi Thuần Vương phủ.

Nàng đưa toàn bộ số bạc ấy cho ta, bảo ta đi tìm đại phu cho mẫu thân.  

Ta đã mời vị đại phu tốt nhất, nhưng mẫu thân vẫn không thể qua khỏi mùa đông năm đó.  

 

  12

Ngay lần đầu gặp Tống Nga Như, ta đã lập tức nhận ra nàng.  

Hình bóng của nàng chưa từng mờ nhạt trong ký ức của ta.  

Dẫu không rõ vì cớ gì nàng bặt vô âm tín bao năm trời, mà Quỷ Y lại nói rằng tuổi xương của nàng chỉ mới mười lăm…  

Những điều đó đều không quan trọng. Quan trọng là, nàng đã trở về.  

Năm đó, khi nàng rơi xuống nước, ta quỳ gối cầu xin Thuần Vương và Vương phi phái thêm người đi tìm kiếm, nhưng chẳng ai bận tâm. Ta còn nghe thấy tiếng cười lạnh của họ:  

“Nếu Tống Nga Như chết thật thì càng hay! Chuyến du ngoạn này do Cố Vương mời, giờ Thuần Vương phủ ta mất đi một quận chúa, hắn sao có thể thoát liên can? Ta sẽ đến trước mặt bệ hạ khóc lóc một trận, lần này Cố Vương nhất định phải trả giá!”  

“Còn về quận chúa… Thuần Vương phủ chúng ta thiếu gì quận chúa? Đám con riêng lưu lạc bên ngoài, đâu chỉ có mỗi nó…”  

Trong mắt họ, cái chết của Tống Nga Như chỉ là một quân bài để lợi dụng.  

Còn bản thân nàng, chẳng mảy may quan trọng.  

Ta đã ở bên hồ tìm kiếm trọn một tháng trời, nhưng không thu được gì.  

Sự suy vong của Thuần Vương phủ vốn là điều tất yếu. Bọn họ quá phô trương, cũng quá ngông cuồng.  

Cố Vương giả bộ yếu thế, khiến Thuần Vương đắc ý mà không giữ mình.  

Trong ván cờ nhiều phe tham dự ấy, ta chẳng qua chỉ là một quân cờ nhỏ nhoi.  

Chứng cứ mưu phản của Thuần Vương, chính là do ta giao cho Cố Vương.  

Ta nghĩ, ta phải thay Tống Nga Như báo thù.  

Nếu ta không báo thù cho nàng, e rằng Kinh thành này chẳng bao lâu nữa sẽ không còn ai nhớ tới nàng.  

Sau khi Thuần Vương bị lật đổ, Kinh thành sóng gió nổi lên, thế lực của Thuần Vương nhanh chóng bị các phe phái chia năm xẻ bảy.  

Ta nhân cơ hội thoát khỏi sự khống chế của Cố Vương, gia nhập Hắc Giáp Doanh.  

Hắc Giáp Doanh là một tầng địa ngục khác nơi trần thế.  

Mỗi ngày không giết chóc thì cũng là giết chóc.  

Ta không biết mình đã giết bao nhiêu người, chỉ biết cuối cùng cũng lọt vào tầm mắt của cấp trên.  

Họ bắt đầu giao nhiệm vụ cho ta.  

Nhiệm vụ nằm vùng, nhiệm vụ ám sát, việc nào ta cũng làm xuất sắc.  

Sáu năm, ta từng bước từng bước leo lên.  

Khi ta trở thành Đại Đô Đốc của Hắc Giáp Doanh, bệ hạ bí mật triệu kiến ta.  

Lúc ấy ta mới biết, sáu năm qua, đường đi suôn sẻ của ta không phải do may mắn, mà có người âm thầm nâng đỡ.  

Người ấy quyền thế ngút trời, địa vị tối cao.  

Đó chính là Hoàng đế.  

Ngài muốn biến ta thành một thanh đao, một thanh đao có thể thay ngài chém tận diệt trọc xấu xa trên đời.  

Mà thanh đao ấy, chỉ có thể nghe lệnh ngài.  

Ngài sai người mang đến một chiếc hộp nhỏ, bên trong chứa một con cổ trùng.