Chương 7 - Đàn Em Trà Xanh Mê Bạn Trai Tôi
"Đường Nhược à? Con bé đó à? Bố nó là bạn học cũ của cậu, mất sớm. Thấy mẹ con nó sống khổ quá nên cậu mới giúp đỡ, cho cả nhà nó ở căn hộ cho thuê. Cứ mỗi lần gặp cậu, con bé lại gọi cậu là "bố". Thấy con bé thiếu tình thương của người cha, cậu cũng chiều theo ý nó thôi. Chuyện này dì cháu cũng biết, cháu cứ hỏi dì đi."
"Ồ, ra là vậy, cháu hiểu rồi."
"A Chỉ, cháu và con bé có chuyện gì à?"
"Cũng không có gì lớn đâu, chỉ là cô ta dựa vào việc gọi cậu là bố mà cướp bạn trai của cháu, chính là Kiều Chấn Vũ đấy."
Cậu tôi tức giận: "Thằng nhóc họ Kiều đó không ra gì! Cậu sẽ đuổi việc nó ngay!"
"Thôi không cần đâu cậu, cháu tự giải quyết được. Cậu cứ làm như bình thường, thậm chí còn phải giúp Kiều Chấn Vũ và Đường Nhược sớm kết hôn càng tốt."
Không phải Kiều Chấn Vũ muốn dựa vào quan hệ à? Vậy cứ để anh ta dựa cho thỏa thích.
"A Chỉ nhà mình thật thông minh, cậu biết ngay là cháu đang nghĩ gì rồi. Được rồi, cậu sẽ giúp hai đứa nó thành đôi, ha ha."
Cậu tôi cười lớn, hiểu ngay ý của tôi.
Quả nhiên là cậu ruột của tôi, tôi nghĩ gì cậu đều biết cả.
16
Tôi ổn định lại tâm trạng, tiếp tục trở lại vùng núi làm tình nguyện viên.
Mới chỉ một tuần.
Đường Nhược gửi cho tôi một bức ảnh đeo nhẫn kim cương, cùng với một tin nhắn thoại đầy vẻ đắc thắng:
"Đàn chị, thật ngại quá, cuối cùng người đeo nhẫn cưới của bạn trai chị lại là em đấy, đừng có mà phát điên nhé."
"Chúc cô được như ý muốn, đến ngày cưới nhớ báo tin cho tôi, tôi sẽ lì xì cho cô 199 tệ."
"Đàn chị, nếu ghen tị thì cứ nói thẳng ra đi, làm gì phải giả vờ rộng lượng làm gì?"
"Tất nhiên là để cho cô xem rồi, vì cô cũng giỏi diễn trò mà. Nhưng mà, tôi vẫn muốn cảnh báo cô một điều, giả thì không thể thành thật được đâu, sớm muộn gì cũng bị bại lộ thôi."
"Chị muốn nói gì?"
"Cô tự hiểu đi, hê hê."
Tôi không muốn dây dưa với loại người này nữa, xóa và chặn tin nhắn một loạt.
17
Vừa từ vùng núi về, tôi gặp Kiều Chấn Vũ và Đường Nhược ngay cổng trường.
Kiều Chấn Vũ nói với Đường Nhược: "Vợ à, chúng mình đã đăng ký kết hôn rồi đấy. Khi nào em dẫn anh về ra mắt bố em? Bây giờ ông ấy vẫn chưa biết chuyện của chúng mình, nên cứ gây khó dễ cho anh trong công việc."
Đường Nhược an ủi anh ta: "Em còn đang học năm nhất mà. Nếu chúng mình kết hôn sớm quá, bố em sẽ tức giận, bắt chúng mình ly hôn mất. Đợi chúng mình có con rồi, ông ấy sẽ làm ông ngoại, chắc chắn sẽ đồng ý thôi."
"Ừ, vậy thì em phải cố gắng mang thai thật nhanh. Bây giờ nhà nước đang khuyến khích sinh con, em sinh con xong còn được cộng điểm nữa đấy."
"Cái đó còn phải xem anh có lợi hại không nhé."
Đường Nhược đánh nhẹ vào ngực Kiều Chấn Vũ tỏ vẻ e thẹn.
Kiều Chấn Vũ nắm lấy tay cô ta, ôm chặt và hôn say đắm...
Trời đất, sến súa quá đi mất! Đúng là không biết xấu hổ.
Tôi nên để cho mấy người này tiếp tục mơ mộng hay là nên phá vỡ giấc mơ đó đây?
Khó quyết định quá đi.
18
Cậu tôi kể rằng:
Giờ đây, Kiều Chấn Vũ đã bắt đầu tỏ ra kiêu căng trong công ty, dựa vào danh nghĩa là con rể của tổng giám đốc. Thậm chí, anh ta còn dám mắng cả các trưởng phòng.
Những người khác trong công ty đều tin rằng anh ta thật sự là con rể của tổng giám đốc. Vì thế, dù trong lòng ấm ức nhưng họ cũng không dám lên tiếng, ngược lại còn phải hạ mình nịnh nọt, lấy lòng anh ta.
Thỉnh thoảng, Đường Nhược cũng xuất hiện ở công ty để khẳng định vị thế của mình, cảnh cáo các nữ đồng nghiệp đừng có ý định tiếp cận chồng cô ta. Ai dám có ý đồ gì với chồng cô ta thì đừng hòng mà sống yên ổn ở Quảng Châu.
Cậu tôi chỉ là một tổng giám đốc nhỏ nhoi của một công ty nhỏ, làm sao có thể có uy thế lớn như vậy? Cô ta thật quá tự cao tự đại.
Ha ha, đây chẳng khác nào "gà trống đội lốt phượng hoàng". Có vẻ như Đường Nhược đang mang thai, vậy thì chúng ta có thể vạch trần bộ mặt thật của mối quan hệ giả tạo này.
Tôi thấy rất hứng thú nên bèn nhờ cậu tôi dàn dựng một vở kịch với tôi.
19
Cậu tôi tập hợp tất cả nhân viên trong công ty, trong đó có cả Đường Nhược, rồi nói: "Hôm nay tôi gọi mọi người đến đây để thông báo một việc, tôi đã già rồi, muốn tìm một người trẻ tuổi để kế nghiệp..."
Vừa dứt lời, mọi ánh mắt đều đổ dồn về Đường Nhược và Kiều Chấn Vũ.
"Bố, con sẽ là người kế nghiệp của bố phải không?"
Đường Nhược hồ hởi tiến lên hỏi.
"Ai là bố của cô?"
Cậu tôi lạnh lùng nhìn cô ta: "Cô chỉ là đứa trẻ mà tôi giúp đỡ thôi, làm sao có tư cách để tôi đào tạo? Tuy nhiên, sau khi ra trường, cô có thể vào công ty làm lễ tân."
Những lời nói tàn nhẫn của cậu tôi khiến Đường Nhược tái mặt.
Còn Kiều Chấn Vũ thì mặt đỏ mặt trắng.