Chương 6 - Đàn Em Trà Xanh Mê Bạn Trai Tôi
12
Mối quan hệ giữa tôi và Kiều Chấn Vũ đã trở lại bình thường như trước.
13
Sau khi hoàn thành luận văn tốt nghiệp, tôi đăng ký đi tình nguyện ở vùng núi nghèo cùng thầy hướng dẫn trong vòng một tháng.
Đến giữa chừng, tôi thực sự nhớ Kiều Chấn Vũ quá nên xin phép thầy về lại Quảng Châu để tạo bất ngờ cho anh ta.
Khi đến cửa công ty của Kiều Chấn Vũ, tôi định gọi điện cho anh ta thì thấy anh ta bước ra, bên cạnh là một người con gái.
Người đó chính là Đường Nhược.
Hai người họ đứng rất gần nhau, gần như chạm vào nhau.
Đường Nhược ngẩng đầu nhìn Kiều Chấn Vũ, cười tươi rói.
Còn anh ta thì cúi đầu nói chuyện với cô ta , ánh mắt tràn đầy sự dịu dàng.
Tim tôi như thắt lại.
Giờ tôi mới hiểu vì sao thời gian gần đây, những cuộc gọi của Kiều Chấn Vũ ngày càng ngắn đi, thậm chí có lúc anh ta còn không nghe máy.
Hóa ra, Kiều Chấn Vũ đã quay lại với Đường Nhược?
Tôi tức giận tiến lại gần, đứng trước mặt họ.
"A Chỉ? Em về rồi à?"
Kiều Chấn Vũ nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên.
Còn Đường Nhược thì nhanh chóng khoác tay anh ta, cười khẩy nói với tôi: "Đàn chị, trùng hợp thật, sao chị lại đen và quê mùa thế này?"
Kiều Chấn Vũ cũng vô thức nhìn tôi từ trên xuống dưới, nhíu mày tỏ vẻ khó chịu.
Ngược lại, Đường Nhược thì trang điểm rất đậm, mặc một chiếc váy ngắn bó sát, trông rất thời thượng và quyến rũ.
"Hai người yêu nhau rồi hả?"
Tôi thất vọng nhìn Kiều Chấn Vũ hỏi.
"Đương nhiên rồi, đàn chị họ, anh ấy sẽ chọn em chứ không chọn một người như chị đâu."
Đường Nhược nói với giọng điệu chế giễu rồi dựa sát vào người Kiều Chấn Vũ.
Kiều Chấn Vũ đẩy cô ta ra, anh ta bước đến trước mặt tôi, muốn nắm lấy tay tôi nhưng bị tôi hất ra.
"A Chỉ, em nghe anh giải thích, anh với cô ấy không có gì cả. Cô ấy đến công ty bọn anh làm thêm, chúng anh tình cờ gặp nhau nên đi cùng thôi."
Kiều Chấn Vũ giải thích.
"Anh à, rõ ràng là chúng ta đã hẹn nhau đi ăn tối và xem phim rồi mà."
Đường Nhược chu môi đầy vẻ ấm ức, không hài lòng nói: "Em còn nói với bố em nữa đấy."
Sắc mặt của Kiều Chấn Vũ cứng lại, buông tay đang nắm lấy tay tôi, khẽ tiến lại gần Đường Nhược.
Hành động nhỏ nhặt đó đã nói lên tất cả.
"Kiều Chấn Vũ, chúng ta chia tay đi."
Tôi cũng lười hỏi gì nữa, lạnh lùng nói.
"Được thôi, vậy anh có thể chính thức trở thành bạn trai của em rồi."
Đường Nhược ôm chặt lấy cánh tay của Kiều Chấn Vũ, vênh váo tuyên bố chủ quyền với tôi.
"Ừm, rác rưởi vốn dĩ là của thùng rác mà."
Tôi cố gắng nuốt xuống cơn tức giận đang dâng lên, quay người rời đi.
"Đợi đã…"
Đường Nhược gọi lại từ phía sau: "Vì đã chia tay rồi nên chị phải trả lại nhẫn cho anh ấy, giá vàng bây giờ đắt lắm đấy, đừng có mà tham lam nhỏ mọn."
Tôi tháo chiếc nhẫn ra, ném xuống đất.
Rồi sải bước ra đi.
14
[A Chỉ, anh xin lỗi em. Anh không phải không yêu em, mà là khi ra ngoài làm việc, anh mới nhận ra rằng để thành công, phải có mối quan hệ.]
[Anh không có người thân quen ở Quảng Châu, một mình vất vả quá. Em không thể giúp gì cho anh, nhưng Đường Nhược thì khác. Bố của cô ấy là giám đốc của công ty anh, hơn nữa nhà cô ấy còn ở khu đất vàng Lộc Đức.]
[Là đàn ông phải có chí lớn, em hãy thông cảm cho anh và tìm một người đàn ông tốt hơn anh.]
Nhìn những tin nhắn mà Kiều Chấn Vũ gửi, tôi bật cười.
Là người gốc Lộc Đức, tôi thậm chí còn không biết có ai tên Đường Nhược ở đây, càng không biết mình có cô em họ nào tên vậy.
Còn vị giám đốc mà anh ta nhắc đến chính là cậu ruột của tôi.
Lúc trước, khi Kiều Chấn Vũ nói muốn vào làm ở công ty đó, tôi đã nhờ cậu mình tạo điều kiện cho anh ta.
Vì vậy, một cậu sinh viên đại học bình thường như Kiều Chấn Vũ mới có thể vượt qua hàng ngàn ứng viên xuất sắc từ các trường top đầu để được tuyển vào.
Thực ra, công ty đó là của nhà tôi. Chỉ vì bố mẹ tôi lười quản lý nên mới giao toàn quyền cho cậu.
Cậu tôi cũng đang mong tôi sớm ra trường để tiếp quản công ty, để cậu tôi có thể đi du lịch vòng quanh thế giới.
Thật ra, tôi cũng không hứng thú với việc kinh doanh.
Tôi chỉ muốn đào tạo Kiều Chấn Vũ từ những vị trí cơ bản, rồi sau này giao cho anh ta trọng trách điều hành công ty.
Nhà tôi sợ Kiều Chấn Vũ sẽ có những suy nghĩ không tốt, không làm việc nghiêm túc nên mới giấu anh ta những mối quan hệ này.
Không ngờ, bây giờ Kiều Chấn Vũ lại vì những mối quan hệ mà Đường Nhược nói đến mà phản bội tôi.
Thật nực cười.
15
"Cậu, cậu giấu dì có con riêng từ khi nào thế?"
Nghe tôi hỏi, cậu tôi giật mình, vội vàng nói: "Con bé ngốc, nói linh tinh thế. Dì cháu mà biết thì đánh chết cậu mất."
"Thế cậu có con riêng không? Cháu có một cô bạn cùng lớp tên Đường Nhược, cô ta nói cậu là bố của cô ta. Chú giấu kỹ quá đấy."