Chương 2 - Đám Cưới Thú Vị Hay Trò Chơi Tâm Lý
Tôi rít sâu một hơi lạnh, nhắm mắt, cố dằn cơn giận đang bốc lên tận đầu:
Lâm Tinh, hôm nay mẹ anh rốt cuộc là có chuyện gì? Anh nói đi, có phải nếu tôi không đưa căn nhà của tôi cho em trai anh, thì chúng ta khỏi cưới luôn đúng không?
Anh nói rõ ràng vào! Đây cũng là ý của anh, phải không?!”
Tôi còn tưởng anh ta sẽ đứng về phía tôi. Dù sao thì, ở bất kỳ phương diện nào, tôi cũng vượt trội hơn anh ta rất nhiều.
Tôi học thạc sĩ, anh ta chỉ tốt nghiệp đại học hạng xoàng.
Tôi cao 1m71, từng là thành viên đội múa của trường.
Anh ta cũng cao 1m71, nhưng dù tôi đi giày đế bằng, trông vẫn cao hơn anh ta.
Chưa kể tôi là con một thành phố, gia đình có mấy căn nhà, cha mẹ đều làm công việc nhà nước, tử tế, ổn định.
Còn nhà Lâm Tinh ở quê, bố mẹ thậm chí không có cả bảo hiểm xã hội.
Từ lúc tôi và Lâm Tinh quyết định kết hôn, mẹ anh ta đã liên tục giở trò: lúc thì ép cắt giảm sính lễ, lúc lại than nhà quê khó khăn, nói đưa sính lễ xong là không còn tiền trả trước căn nhà, nên nhà tân hôn phải dùng của bên tôi.
Rồi lại bảo tiền tiệc cưới cũng phải bên tôi lo hết.
Lúc khác lại viện cớ người quê không quan trọng gì mấy thứ như “bát kim” – vàng cưới, vòng kiềng, trang sức.
Tôi yêu Lâm Tinh. Vì muốn được ở bên anh ta, tất cả những điều đó tôi đều nhẫn nhịn.
Thậm chí còn cúi đầu năn nỉ cha mẹ – những người từng phản đối kịch liệt – để được kết hôn.
Tôi đã từng ngây thơ nghĩ, Lâm Tinh sẽ biết ơn tôi, sẽ thấu hiểu cho tôi.
Nhưng anh ta lại hết lần này đến lần khác ép tôi nhượng bộ, dồn tôi vào chân tường.
Lâm Tinh im lặng vài giây, rồi giọng nhỏ đến mức gần như không nghe rõ, nhưng tôi vẫn nghe được:
“Chu Yến, anh chỉ có một người em trai. Thằng Lỗi lại ở quê, sau này cũng là trụ cột duy nhất của nhà họ Lâm… Anh không thể cứ cưới xong rồi ở thành phố, trong khi em trai anh mãi sống ở nông thôn, chẳng lấy nổi vợ… Người ngoài nghe được thì còn ra thể thống gì.”
“Nhà em nhiều nhà như thế, sau này mình kết hôn cũng là người một nhà rồi. Làm anh làm chị, mình chẳng lẽ không nên giúp đỡ em trai một chút sao?
Chu Yến, anh nói thế không đúng à?!”
Tôi tức đến phát điên. Rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa, mặc kệ ánh mắt khác thường của mẹ tôi và họ hàng đang đứng xung quanh, tôi gào vào điện thoại:
“Lâm Tinh, đầu anh bị cửa kẹp rồi à?!
Nhà tôi có bao nhiêu căn nhà thì sao? Đó là tiền mồ hôi nước mắt của cha mẹ tôi, liên quan gì đến nhà họ Lâm các người?!
Thật nực cười!
Tôi lấy anh, nhà tôi phải lo nhà cưới cho hai đứa mình, rồi giờ còn phải lo luôn cả nhà cưới cho em trai anh nữa hả?!”
Vừa dứt lời, cả căn phòng bỗng rơi vào im lặng tuyệt đối.
Mặt mẹ tôi trắng bệch như tờ giấy, thân người chao đảo như sắp ngã. Tất cả họ hàng đều đồng loạt quay đầu nhìn về phía tôi, ánh mắt vừa kinh ngạc vừa khó tin.
Chỉ vài giây sau, giọng Lâm Tinh từ đầu dây bên kia gào lên, lớn hơn cả tôi:
“Chu Yến, nhà cô lo nhà thì sao?! Cô khinh tôi là dân quê đúng không?!
Tôi biết mà, từ đầu nhà cô đã chẳng hề coi tôi ra gì, chỉ vì tôi là người nhà quê!!!”
Tôi giận đến toàn thân run rẩy, còn chưa kịp nói gì thêm thì lại nghe thấy tiếng mẹ Lâm Tinh vọng từ phía sau:
“Lâm Tinh, con đừng sợ nó!
Nó đang mang thai, còn chẳng phải bị con trói chân rồi đấy à? Mình không sợ!
Chu Yến, mẹ nói cho con biết, hôm nay nếu con không đồng ý, mẹ sẽ không cho Lâm Tinh đi rước dâu!
Tôi muốn xem thử, cha mẹ cô liệu có chịu nổi mất mặt như thế không!”
Nghe thấy mẹ nhắc tới cha mẹ mình, cơn giận trong lòng tôi cuối cùng cũng không thể kìm nén được nữa. Tôi siết chặt điện thoại, gần như muốn bóp nát nó trong tay, nghiến răng nghiến lợi, từng chữ phun ra đầy tức giận:
“Lâm Tinh, anh đừng có hối hận!”
Anh ta cười khẩy, gào lên trong điện thoại:
“Tôi hối hận á? Nói cho cô biết, Chu Yến, bây giờ cô đã có con của tôi, ngoài tôi ra, ai còn muốn cô nữa?
Cô tưởng mình còn là gái ngoan trong trắng sao?
Chuyện mà ầm ĩ lên, để xem nhà cô vớt nổi cái mặt mũi đó kiểu gì!!!”
…
Bên kia còn đang không ngừng tuôn ra những lời khó nghe, nhưng tôi đã chẳng buồn nghe thêm một chữ nào nữa. Tôi dứt khoát ngắt cuộc gọi, lau nước mắt bằng tay áo một cách lộn xộn.
Mẹ tôi tiến lại gần, nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi:
“Con à, lại là mẹ Lâm Tinh giở trò nữa phải không?”
Tôi nghẹn ngào nói trong nước mắt:
“Bà ta bảo con mang sính lễ trả lại, còn muốn chuyển một căn nhà của nhà mình sang tên em trai anh ta làm nhà cưới. Nếu không thì sẽ không đến rước dâu!”
Mặt mẹ tôi trắng bệch, rồi dần chuyển sang đỏ bừng vì giận. Môi bà run rẩy, giọng đầy tức tối:
“Không cưới thì thôi! Nhà mình nuôi con gái bao năm, giờ lại còn phải bỏ tiền ra gả đi như thế! Bên đó đúng là… không biết xấu hổ!”
Tôi giật lấy điện thoại, nuốt nước mắt trở lại, cố giữ giọng bình tĩnh rồi gọi cho khách sạn:
“Xin lỗi, cho tôi hủy tiệc cưới hôm nay. Không tổ chức nữa.”
Nhân viên khách sạn ngẩn người một lúc, sau đó mới dè dặt xác nhận lại, chắc không ngờ chỉ còn hai ba tiếng nữa là tới giờ khai tiệc mà tôi lại nói không cưới nữa.
Anh nhân viên bên khách sạn có chút khó xử, ngập ngừng nói:
“Cô Chu, chuyện này thật sự làm khó chúng tôi… Giờ này rồi, tiệc cưới đã chuẩn bị xong hết. Số tiền cô đặt cọc… e là không thể hoàn lại.”
Tôi cố kìm nén cảm xúc, giọng dửng dưng:
“Vậy à? Không trả thì thôi.”
Chuyện đã đến nước này, thêm mấy vạn bạc cũng chẳng đáng là gì nữa.
Cái đám cưới này, về bản chất, là tôi tự cưới chính mình. Tôi không đòi tam kim, không cần nhẫn kim cương, chiếc nhẫn bạc 925 vài trăm đồng mà Lâm Tinh mua cho vẫn đang nằm trên tay tôi.
Tôi không đòi nhà, cũng không đòi xe. Tôi chỉ lấy một khoản sính lễ mười tám vạn cho có hình thức. Thế nhưng số tiền mà gia đình tôi đã bỏ ra vì cuộc hôn nhân này, gấp gần năm lần con số đó.