Chương 1 - Đám Cưới Thú Vị Hay Trò Chơi Tâm Lý

1

Tôi ngồi từ sớm trên giường cưới, chờ đoàn xe rước dâu. Ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ, lòng nóng như lửa đốt.

Mở điện thoại ra xem giờ, rõ ràng đã hẹn 6:58 đến đón, vậy mà bây giờ đã 7:48 rồi.

Sao vẫn chẳng thấy một chút động tĩnh nào?

Rõ ràng đoàn xe của Lâm Tinh đến trễ.

Đây là điều tối kỵ. Một cảm giác bất an âm ỉ dâng lên trong đầu.

Mọi người đều nhìn tôi – cô dâu đang chờ được rước – bàn tán xì xào.

Tôi đỏ mặt vì lo lắng, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

Người quay phim vác máy trên vai, châm điếu thuốc rồi cười khẩy, nói với đám đông:

“Thật đúng là mặt trời mọc từ đằng Tây. Làm nghề này bao nhiêu năm, lần đầu tiên gặp cảnh chú rể đến trễ ngày rước dâu. Thú vị thật đấy!”

“Có khi nào kẹt xe không?” – cô tôi khẽ nói, ánh mắt liếc nhìn tôi đầy lo lắng.

Chú tôi vội ngắt lời:

“Nói bậy gì đấy? Không nói thì chẳng ai bảo cô câm!”

Mẹ tôi chen qua đám người, vẻ mặt hốt hoảng, ghé sát tai tôi thì thầm:

“Rốt cuộc Lâm Tinh bị gì vậy? Giờ này rồi còn chưa thấy bóng dáng đâu. Con gọi điện hỏi thử xem, có phải trên đường xảy ra chuyện gì không?”

Tôi giận đến sôi máu, lúc này cũng chẳng buồn giữ thể diện hay lễ nghĩa gì nữa, giật phắt tấm khăn trùm đầu xuống, móc điện thoại ra gọi cho Lâm Tinh.

Điện thoại đổ chuông vài giây thì có người bắt máy. Tôi vội hỏi:

Lâm Tinh, anh đang làm gì vậy? Sao còn chưa đến rước dâu?”

Nhưng đầu dây bên kia im lặng vài giây, không có tiếng trả lời.

Thì ra người bắt máy không phải Lâm Tinh, mà là mẹ anh ta. Bà ta không trả lời câu hỏi của tôi, chỉ lạnh lùng nói:

“Tiểu Yến này, cái tiền sính lễ mười tám vạn đó, hôm nay con mang trả lại đi, bên này cần gấp.”

Tôi chết lặng, không hiểu bà ta đang giở trò gì nữa.

Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, nhẹ nhàng giải thích:

“Mẹ à, bên con có quy định, tiền sính lễ không được lấy lại. Với lại số tiền đó con cũng không giữ riêng, con định để dành hết, sau này cho con và Lâm Tinh dùng khi sống chung. Mẹ yên tâm chuyện này nhé. Mẹ gọi Lâm Tinh nghe máy giúp con, con có chuyện cần nói với anh ấy.”

Bà ta cười khẩy, giọng đầy châm chọc:

“Tiểu Yến, không phải mẹ nói con, nhưng giờ con đang mang thai, mấy đứa trẻ như tụi con tiêu xài hoang phí, giữ tiền làm gì? Con mang về đây đi, mẹ giữ giùm, sau này coi như để dành đóng học phí cho cháu nội mẹ.”

Trong khoảnh khắc đó, tôi như bừng tỉnh khỏi cơn mộng. Hóa ra cả nhà họ không đến rước dâu, chỉ để ép tôi trả lại tiền sính lễ.

Thảo nào trước đây vì chuyện sính lễ mà đôi bên giằng co suốt hơn một tháng, đột nhiên họ lại dễ dàng đồng ý. Té ra là đợi đến đúng ngày cưới, mới tung cú đòn khiến nhà tôi bẽ mặt.

Tôi quay đầu nhìn quanh, cả căn phòng chật kín người. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi, ai nấy đều nghe rõ mồn một nội dung cuộc gọi vừa rồi.

Ngày cưới là chuyện vui, tôi không muốn làm rùm beng khiến mọi người khó xử. Nuốt giận vào lòng, tôi cố giữ bình tĩnh:

“Mẹ à, mẹ bảo Lâm Tinh đến rước dâu trước đi. Chuyện sính lễ mình để sau rồi bàn tiếp. Bên nhà con, họ hàng, quay phim đều đang chờ. Bây giờ đã lỡ cả giờ lành, đây là điều kiêng kỵ đó ạ.”

Tôi không ngờ, mẹ của Lâm Tinh lại vẫn không chịu buông tha:

“Mấy đứa tụi con còn trẻ, nên nghe lời người lớn. Nghe mẹ nói, không sai đâu. Chẳng lẽ mẹ lại hại các con sao?”

Mẹ tôi đứng bên cạnh, mặt đầy lo lắng, tay ra hiệu không ngừng, miệng mấp máy:

“Có chuyện gì vậy?!”

Tôi lườm bà một cái, khẽ bĩu môi.

Khách sạn đã đặt, thiệp mời cũng phát ra hết. Họ hàng, bạn bè, đồng nghiệp đều đang trên đường tới.

Nếu hôm nay không có ai tới rước dâu, thì không chỉ tôi mất mặt, mà cha mẹ tôi cũng chẳng biết giấu mặt vào đâu.

Tôi hít sâu một hơi, siết chặt nắm tay.

“Được rồi. Mẹ, theo ý mẹ vậy đi. Mười tám vạn tiền sính lễ, hôm nay con mang trả lại.”

Tôi cố nuốt cục tức này xuống, tưởng rằng chuyện đến đây là xong rồi. Ai ngờ — thật đúng là được đằng chân lân đằng đầu!

Tôi không thể ngờ, vừa mới nhượng bộ một bước, mẹ của Lâm Tinh lại tiếp tục mở miệng:

“Đấy, thế mới là con dâu ngoan của mẹ. Mẹ còn một chuyện nhỏ nữa, con cũng biết đấy, em trai của Lâm Tinh đang quen bạn gái, cô bé đó mẹ làm công chức, bố thì là giáo viên. Cũng coi như xứng đôi với thằng Lỗi nhà mình.”

Tôi lạnh toát sống lưng, mồ hôi trên trán chảy xuống làm lem hết lớp trang điểm vốn được tỉ mỉ chuẩn bị. Tôi không hiểu sao bà ta lại lôi những chuyện chẳng liên quan gì ra vào lúc này, rốt cuộc là có ý gì?

Tôi cố nhẫn nại lắng nghe. Bà ta bỗng đổi giọng, nghiêm túc như đang ra lệnh:

“Con bé kia nhìn cũng được, nhưng mà người ta yêu cầu phải có nhà cưới.”

Tôi giật bắn người, một dự cảm chẳng lành ập tới. Tôi không kìm được, cao giọng hỏi lại:

“Mẹ, rốt cuộc mẹ định nói gì? Ý mẹ là… muốn lấy căn nhà cưới của con với Lâm Tinh cho em trai anh ấy làm nhà tân hôn?”

“Tiểu Yến, con nói cái gì thế? Sao có thể như vậy được chứ!” – bà ta tỏ vẻ kinh ngạc.

Tôi vừa thở phào được một chút, thì bà lại bật cười, nói tiếp:

“Mẹ chỉ nhớ Lâm Tinh từng nhắc, hình như mấy năm trước nhà con có mua cho con một căn ở thị trấn rồi nhỉ? Gì đó… Nhã Uyển? Cũng hơn trăm mét vuông chứ ít gì?”

“Tiểu Yến, con nghe mẹ nói này. Căn đó các con cũng không ở, mà lại để không chẳng cho thuê. Thì hay là để cho em trai Lâm Tinh làm nhà cưới đi.”

Tuy nói hơn trăm mét vuông thì hơi nhỏ thật, nhưng nhà mẹ cũng không phải người câu nệ gì. Mẹ không chê đâu, cứ để Lỗi nó ở tạm vậy. Sau này hai đứa có điều kiện rồi thì đổi căn lớn hơn cũng được.”

Giọng điệu nghiêm túc của mẹ Lâm Tinh khiến tôi sững sờ, hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào.

Vài giây sau, móng tay tôi đã cắm sâu vào lòng bàn tay, cố kiềm nén cơn giận, tôi gằn từng chữ:

“Mẹ, phiền mẹ đưa máy cho Lâm Tinh!”

Tôi muốn biết rõ, chuyện này là chủ ý của riêng bà ta, hay cả nhà họ đều cùng một ruộc.

Nếu cả Lâm Tinh cũng nghĩ vậy, thì đám cưới này, tôi chẳng cần nữa.

Qua điện thoại, tôi gần như có thể cảm nhận được vẻ mặt đắc thắng của bà ta. Một lúc sau, giọng Lâm Tinh truyền đến:

“Chu Yến…”