Chương 2 - Dải Vải Đỏ Trong Cung
“Ta cứ giả vờ như không biết ngài ấy là ai,” A Chi tỷ nói nhỏ, khóe miệng vương chút ý cười, “Ngài ấy hỏi chuyện, ta cứ quy quy củ củ mà đáp, không nhìn nhiều, cũng không hỏi nhiều.”
“Rồi sao nữa, rồi sao nữa?” Ta nôn nóng hỏi.
“Rồi thì giống như muội vừa nhìn thấy đấy, ngài ấy hình như… rất thích nói chuyện với ta.”
Giọng A Chi tỷ nhẹ bẫng, mang theo niềm mong đợi khác thường.
Đầu óc ta rối tung, túm lấy cánh tay tỷ ấy:
“A Chi tỷ, chuyện này đáng sợ quá! Nhỡ đâu bị bắt được…”
“Đó là Hoàng thượng, sợ cái gì.”
Tỷ ấy trở tay nắm chặt lấy tay ta, lực đạo rất lớn:
“Tiểu muội, trước đây muội không phải hỏi ta, ta vào cung này là muốn gì sao?”
“Trước đó ta vẫn chưa có câu trả lời.”
“Nhưng bây giờ, ta có thể nói cho muội biết rồi.”
Ta gật đầu.
“Thứ ta muốn ——”
Tỷ ấy nhìn thẳng vào mắt ta, nói từng chữ một:
“Chính là từ nay về sau không phải làm nô làm tỳ, không phải nhìn sắc mặt kẻ khác mà sống nữa.”
“Cho nên, ta muốn từng bước từng bước trèo lên cao.”
“Mà bước đầu tiên, chính là phải thoát khỏi thân phận cung nữ, gả cho Hoàng thượng.”
Ta nhìn tỷ ấy, tim đập thình thịch.
Trong mắt A Chi tỷ như đang cháy lên hai ngọn lửa, đó là thứ ánh sáng ta chưa từng nhìn thấy bao giờ.
“Muội nghĩ mà xem, đó là đương kim Hoàng thượng, là cửu ngũ chí tôn, nếu như bám được vào ngài ấy, chắc chắn sẽ có vinh hoa phú quý hưởng không hết, sau này, cũng sẽ chẳng còn ai dám bắt nạt chúng ta nữa.”
Tỷ ấy cắn môi:
“Dù sao ông trời đã để ta tiến cung, đã cho ta cơ hội, ta nhất định phải cược một ván.”
Ta bị lời của tỷ ấy dọa sợ, nhưng lại cảm thấy cũng có chút đạo lý.
Những người như chúng ta, mạng sống giống như hạt cỏ, gió thổi một cái là chẳng biết bay đến xó xỉnh nào.
A Chi tỷ muốn nắm lấy gió, muốn tự mình quyết định xem sẽ rơi xuống đâu.
“Vậy bây giờ hai người tiến triển thế nào rồi?” Ta lí nhí hỏi: “Hoàng thượng chịu lấy tỷ không?”
“Vẫn chưa rõ.” A Chi tỷ nói rất chắc chắn: “Nhưng ngài ấy đã chịu đến tìm ta nói chuyện, tức là đã có hứng thú với ta. Ta không thể vội, ta phải khiến ngài ấy nhớ kỹ ta, nghĩ đến ta.”
Chuyện sau đó, quả nhiên đúng như A Chi tỷ dự liệu.
Vị thị vệ kia đến tìm tỷ ấy ngày một nhiều hơn.
Có khi là ban đêm, thỉnh thoảng là chập tối.
Có lúc A Chi tỷ gặp hắn, có lúc lại lấy cớ chưa làm xong việc mà không gặp.
Ta sốt ruột không chịu được, nói:
“A Chi tỷ, sao tỷ lại dám không gặp hắn chứ?”
Tỷ ấy cười cười:
“Nha đầu ngốc, thứ gì dễ dàng có được quá thì người ta sẽ không biết trân trọng. Ta phải để hắn cảm thấy, ta không giống với những nữ nhân trong cung lúc nào cũng tìm đủ mọi cách để lấy lòng hắn.”
Ta lờ mờ hiểu ra đôi chút.
Lại qua một thời gian, một hôm, A Chi tỷ bỗng chạy tới Thượng Y Cục tìm ta, trên mặt lộ rõ vẻ vui mừng không giấu được.
Tỷ ấy kéo ta sang một bên, thì thầm:
“Xong rồi!”
“Cái gì xong cơ?”
Ta nhất thời chưa phản ứng kịp.
“Ngài ấy… ngài ấy đã nói rõ thân phận với ta rồi.”
Mặt A Chi tỷ đỏ bừng:
“Ngài ấy nói ta thông minh, hiểu chuyện, không giống với những người khác.”
Ta vui sướng đến mức suýt nhảy cẫng lên!
Chẳng bao lâu sau, tin tức đã lan truyền khắp trong cung.
Một cung nữ nhỏ bé ở Hoán Y Cục được Hoàng thượng để mắt tới, trực tiếp phong làm Chi Tài nhân.
Mọi người đều kinh ngạc đến ngây người, không ai ngờ rằng một nha đầu làm việc nặng nhọc ở Hoán Y Cục lại có được phúc phần như thế này.
A Chi tỷ, à không, bây giờ phải gọi là Chi Tài nhân rồi.
Tỷ ấy chuyển vào cung điện đẹp đẽ, khoác lên mình lụa là gấm vóc.
Tỷ ấy không quên ta, rất nhanh đã xin ta về bên cạnh hầu hạ.
Ngày ta đến cung của tỷ ấy, tỷ ấy nắm tay ta nói:
“Tiểu muội, sau này tỷ muội chúng ta sẽ ở cùng một chỗ.”
“Có phần của ta, thì sẽ có phần của muội.”
Ta nhìn A Chi tỷ đã hoàn toàn thay da đổi thịt, trong lòng vừa vui mừng lại vừa có chút sợ hãi.
Vui vì chúng ta không cần phải xa nhau nữa, sợ là vì hoàng cung này quá rộng lớn, quá thâm sâu, con đường sau này liệu có dễ đi không?
A Chi tỷ dường như nhìn thấu nỗi lo lắng của ta, tỷ ấy vỗ nhẹ lên tay ta, nói khẽ:
“Đừng sợ, ngày tháng khổ cực của chúng ta đã hết rồi.”
“Ngày lành, bây giờ mới chỉ bắt đầu thôi.”
Ta nhìn vẻ mặt tràn đầy tự tin của tỷ ấy, dùng sức gật đầu.
Bất luận thế nào, ta được ở bên cạnh A Chi tỷ.
Như thế là đủ rồi.
A Chi tỷ rất được sủng ái.
Hoàng thượng cứ như bị tỷ ấy mê hoặc, ba ngày hai bữa lại chạy tới Lưu Ly cung nơi chúng ta ở.
Người trong cung là giỏi nhìn chiều gió nhất, trước kia hờ hững với chúng ta, nay đều tươi cười niềm nở, ra sức nịnh bợ.
Ta nhìn A Chi tỷ mặc y phục đẹp đẽ, đeo trang sức lộng lẫy, trong lòng thật sự mừng thay cho tỷ ấy.
Cuối cùng tỷ ấy cũng không cần phải chịu khổ nữa rồi.
Có một hôm, Hoàng thượng lại tới, đang nói chuyện với A Chi tỷ trong phòng.
Ta bưng trà vào, cúi đầu, quy củ đặt xuống.
Đang định lui ra thì Hoàng thượng bỗng gọi giật lại:
“Ngươi, ngẩng đầu lên.”
Trong lòng ta hoảng hốt, không biết có chuyện gì, rụt rè ngẩng đầu lên.
Đôi mắt Hoàng thượng nhìn thẳng vào mặt ta, dường như sững lại, một lúc lâu sau mới chậm rãi thốt ra một câu:
“Ngươi rất giống một cố nhân của Trẫm.”
Ta sợ đến mức vội vàng cúi đầu xuống, tim đập thình thịch.
Cố nhân của Hoàng thượng?
Là ai vậy?
A Chi tỷ ở bên cạnh cũng không kìm được tò mò, bèn hỏi là ai.
Đáng tiếc Hoàng thượng không nói cho tỷ ấy biết.
Ngay sau đó, ngài lại hỏi ta tên gì.
Ta lí nhí đáp một câu: Xuân Ý.”
“Trẫm nhớ rồi.”
Từ đó về sau, mỗi lần Hoàng thượng tới Lưu Ly cung, số lần ngài chú ý đến ta rõ ràng nhiều hơn hẳn.
Ta vốn đã hơi sợ ngài, ngài lại cứ hay nhìn ta, ta càng căng thẳng thì càng dễ phạm sai lầm ngớ ngẩn.
Có lần dâng điểm tâm cho ngài, tay run lẩy bẩy suýt làm rơi cả đĩa.
Lại có lần ngài hỏi chuyện, đầu óc ta trống rỗng, trả lời ông nói gà bà nói vịt.
Chính ta cũng sợ muốn chết, chỉ lo ngài trách phạt.
Nhưng lạ lùng thay, ngài chẳng những không giận, mà lần nào cũng bị ta chọc cho cười ha hả.
Ngài nói với A Chi tỷ:
“Tiểu nha đầu bên cạnh nàng thú vị thật đấy, cứ ngơ ngơ ngác ngác, nhìn thôi đã thấy buồn cười.”
A Chi tỷ cũng cười hùa theo:
“Đúng vậy ạ, từ lúc vào cung muội ấy đã ở bên cạnh thiếp thân rồi, thiếp thân thường coi muội ấy là hạt dẻ cười đấy.”
Trong lòng ta có chút tủi thân, ta đâu có cố ý muốn làm hạt dẻ cười đâu, ta là sợ ngài thật mà.
Nhưng Hoàng thượng dường như thật sự cảm thấy ta như vậy rất tốt.
Có một lần, A Chi tỷ bị Hoàng hậu gọi đi nói chuyện, trong cung chỉ còn ta và vài tiểu cung nữ.
Hoàng thượng không biết thế nào lại tản bộ tới đây, nhìn thấy ta đang rầu rĩ đối diện với mấy cành hoa mới hái, không biết cắm vào bình thế nào cho đẹp.
Ngài đi tới, đứng bên cạnh ta.
Ta hoảng hốt định quỳ xuống, ngài lại ngăn lại, thuận miệng hỏi:
“Sao thế, hoa này không đẹp à?”
Ta thật thà trả lời:
“Đẹp thì có đẹp, nhưng mà… nhưng mà nô tỳ không biết bày biện thế nào, sợ làm hỏng mất.”
Ngài nghe xong lại bật cười, còn đưa tay cầm lấy một cành, ướm thử giúp ta:
“Thế này, cắm nghiêng đi, có phải đẹp hơn không?”
Ta nhìn ngài đích thân làm mẫu, kinh ngạc đến mức miệng hơi há ra.
Ngài đặt hoa xuống, nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của ta, bỗng nhiên thở dài, giọng điệu ôn hòa hơn hẳn:
“Cái dáng vẻ ngây ngô này của ngươi, tính tình cũng thẳng đuột, thật sự giống hệt nàng ấy.”
“Hồi nhỏ nàng ấy vào cung chơi cũng y như vậy, đơn thuần vô cùng, gặp Trẫm cũng chẳng sợ, còn quấn lấy Trẫm đòi kẹo ăn.”
Ngài ngừng một chút, ánh mắt có chút xa xăm, dường như đang nhớ lại chuyện từ rất lâu về trước:
“Chỉ tiếc vật còn người mất, người xưa đã đi xa, Trẫm vì chuyện này mà đau lòng rất lâu.”
Lúc này ta mới hiểu, hóa ra ngài đang thông qua ta để nhìn bóng dáng của một người khác.
Trong lòng ta có cảm giác là lạ, không nói rõ được là gì.
Ta vẫn luôn tò mò người trong miệng Hoàng thượng rốt cuộc là ai.
Nhưng càng tò mò, Hoàng thượng lại càng không nói.
Hỏi khắp người trong cung, họ cũng chẳng biết rõ ngọn ngành.
Cứ tưởng cả đời này chẳng có cơ hội biết được, nhưng may mắn thay, ông trời vẫn chiếu cố ta.
Hôm đó, ta theo A Chi tỷ đi bái kiến Hoàng hậu nương nương.
Lúc thỉnh an, ta theo quy củ quỳ xuống, đầu cúi thật thấp.
Bên trên truyền đến một giọng nói ôn hòa:
“Đều đứng lên cả đi, ngẩng đầu lên cho Bản cung nhìn xem nào.”
Ta rụt rè ngẩng đầu lên, vừa vặn chạm phải ánh mắt của Hoàng hậu nương nương.
Gương mặt vốn đang mang nụ cười nhạt của người trong nháy mắt sững lại, chén trà trên tay khẽ rung lên, bắn ra vài giọt nước.
Người nhìn chằm chằm vào ta, ánh mắt vô cùng phức tạp, có kinh ngạc, có hoài niệm, còn có cả một tia bi thương mà ta hoàn toàn không hiểu nổi.
Người nói cho ta biết, ta trông rất giống muội muội nhà mẹ đẻ của người, tên là Liên Nguyệt.
Ồ, thì ra, nàng ấy chính là cố nhân trong miệng Hoàng thượng.
Ngay sau đó, Hoàng hậu bước tới, người nắm lấy tay ta, tỉ mỉ ngắm nhìn khuôn mặt ta, ngón tay người có chút lạnh.
Người hỏi ta vài câu, tên là gì, bao nhiêu tuổi, ở trong cung có quen không.
Ta đều lí nhí trả lời từng câu một.
Người nghe rất chăm chú, ánh mắt nhìn ta cũng ngày càng dịu dàng, nhưng ẩn dưới sự dịu dàng đó, luôn giấu một loại tình cảm ta không diễn tả được, nặng trĩu.
Từ đó về sau, Hoàng hậu nương nương đối đãi với ta đặc biệt khác thường.
Người thường xuyên gọi ta đến cung của người, có khi là ban cho chút điểm tâm đồ ăn, có khi chỉ là để ta ở bên cạnh bồi chuyện.
Người thích nhìn dáng vẻ ta nói chuyện thẳng thắn, bảo rằng tính tình ta đơn thuần, giống như một tờ giấy trắng.
Ngày tháng trong cung, bề ngoài nhìn thì yên bình, nhưng bên dưới lại ẩn chứa sóng ngầm.
A Chi tỷ được sủng ái, kẻ đỏ mắt ghen tị không ít.
Quý phi nương nương là người đứng mũi chịu sào.
Bà ta họ Từ, là con gái nhà khai quốc công thần.
Thường cậy thế ca ca là Đại tướng quân có công hộ giá, nên trong cung xưa nay vẫn luôn hống hách.
Trước kia Hoàng thượng độc sủng bà ta, giờ có thêm A Chi tỷ chia bớt sự chú ý của Hoàng thượng, bà ta làm sao nuốt trôi cục tức này.
Trong một buổi cung yến, không biết thế nào lại nói đến chuyện Hoàng hậu nương nương cai quản hậu cung, nói là quá mức khoan dung nhân từ, mới khiến kẻ dưới quên mất tôn ti, nảy sinh những tâm tư không nên có.
Lời này ngoài mặt là nói Hoàng hậu, nhưng ngầm bên trong ai chẳng biết là đang chỉ trích A Chi tỷ cậy sủng mà kiêu.
Quý phi khí thế bức người, nhiều phi tần có mặt ở đó như vậy mà chẳng có một ai dám lên tiếng biện bác.
Hoàng hậu nâng chén rượu, cười xòa hòa giải.
Nhưng bà ta lại chẳng nể mặt Nương nương chút nào, vẫn cứ ngồi đó buông lời phóng túng.
Tay A Chi tỷ đặt dưới bàn siết chặt lấy khăn tay.
Ta nhìn mà trong lòng bức bối, nhưng lại chẳng thể làm gì được.
Chẳng bao lâu sau, Quý phi chuyển từ chống đối ngầm sang công khai.
Hôm nay thì nói phần bổng lộc trong cung A Chi tỷ vượt quá quy chế, ngày mai lại bảo A Chi tỷ gặp bà ta hành lễ không cung kính.
Toàn là những chuyện vặt vãnh, nhưng cứ như ruồi nhặng, phiền phức vô cùng.
A Chi tỷ ngoài mặt thì nhẫn nhịn, nhưng trong lòng lại kìm nén cơn giận.
Mấy ngày sau, tỷ ấy ngã bệnh, bị nhiễm phong hàn, cái gì cũng không ăn nổi.
Ta lo sốt vó, túc trực bên giường tỷ ấy.
Mắt thấy tỷ ấy nôn ngày càng dữ dội, thảo dược thường thường trong cung không có tác dụng, ta bắt buộc phải đi mời thái y.
Ta cắn răng, nhân lúc trời tối chạy đi Thái Y Viện.
Không ngờ, sợ cái gì thì cái đó đến.
Vừa đi qua Ngự Hoa Viên, ta đã đụng phải Quý phi nương nương đang dẫn cung nhân đi dạo.
Tim ta thót lên một cái, vội vàng quỳ xuống hành lễ.
Quý phi dừng bước, từ trên cao nhìn xuống ta:
“Ái chà, đây không phải là tiểu nha đầu bên cạnh Chi Tài nhân sao? Hớt ha hớt hải, định đi đâu đấy?”
Ta cúi đầu, giọng run run:
“Bẩm… bẩm Quý phi nương nương, Chi Tài nhân bệnh nặng, nô tỳ muốn đi mời thái y.”
“Bệnh nặng?”
Quý phi cười khẩy một tiếng:
“Buổi chiều còn khỏe re, sao đến tối đã bệnh đến mức phải mời thái y rồi? Chẳng lẽ là giả bệnh để tranh thủ sự thương hại của Hoàng thượng?”
“Không phải đâu ạ! Nương nương, Chi Tài nhân tỷ ấy thực sự sốt rất cao!”
Ta cuống cuồng ngẩng đầu lên biện giải.
“Láo xược!”
Đại cung nữ bên cạnh Quý phi quát lớn:
“Chủ tử chưa hỏi đến ngươi, ai cho phép ngươi ngẩng đầu!”
Quý phi chậm rãi bước tới trước mặt ta, móng tay hộ giáp sắc nhọn nâng cằm ta lên:
“Bản cung thấy con nha đầu nhà ngươi ánh mắt láo liên, ăn nói không rõ ràng, e là trong lòng có quỷ.”
“Nói!”
“Có phải chủ tử nhà ngươi bảo ngươi giả vờ bị bệnh, để đến trước mặt Hoàng thượng đặt điều sinh sự không?”
“Không có! Nô tỳ không có!”
Ta vừa gấp vừa sợ, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt.
“Còn dám cãi!”
Sắc mặt Quý phi trầm xuống:
“Xem ra không cho ngươi chút bài học, ngươi không biết quy củ trong cung này là gì! Người đâu, vả miệng cho Bản cung!”
Hai ma ma thô kệch lập tức tiến lên, vặn ngược cánh tay ta.
Ta sợ đến mức run bắn cả người, giãy giụa kêu lên:
“Quý phi nương nương, nô tỳ nói đều là sự thật! Chi Tài nhân thực sự bệnh rất nặng, cầu xin người cho nô tỳ đi mời thái y đi mà!”
Ta gần như sắp khóc òa lên, dập đầu lia lịa.
Nhưng chẳng có tác dụng gì.
Một ma ma giơ tay lên, cái tát giáng mạnh xuống mặt ta, đau rát.
Ta bị đánh đến nổ đom đóm mắt, tai ù đi.
Bọn họ vừa đánh vừa bới móc, nói ta xung phạm phượng giá, không hiểu tôn ti.
Ta chóng mặt hoa mắt, cảm giác ý thức dần dần mơ hồ.
Cuối cùng, không biết là ai dùng thứ gì đó đập mạnh vào gáy ta.
Trước mắt tối sầm lại, ta chẳng còn biết gì nữa.
Đợi đến khi tỉnh lại, ta phát hiện mình đang nằm trong một vòng tay ấm áp.
Nơi chóp mũi thoang thoảng mùi long diên hương.
Ta khó nhọc mở mắt ra, trong tầm nhìn mờ ảo là đường xương hàm đang căng chặt của Hoàng thượng.
Ngài đang bế ta, sải bước đi rất nhanh, sắc mặt tái mét.
Ta sợ đến mức không dám cử động, cứ tưởng mình vẫn đang nằm mơ.
“Tỉnh rồi?”
Ngài cúi đầu nhìn ta một cái, giọng nói có chút khàn khàn.
Lúc này ta mới phát hiện, chúng ta đã về đến cửa Lưu Ly cung rồi.
A Chi tỷ khoác áo ngoài, sắc mặt trắng bệch chạy ra đón, nhìn thấy Hoàng thượng đang bế ta, tỷ ấy cũng sững người.
“Hoàng thượng…”
Hoàng thượng không nói gì, nhẹ nhàng đặt ta lên giường của A Chi tỷ, rồi phân phó thái y đi theo phía sau:
“Khám cho nàng ấy.”
Sau này ta mới từ những lời bàn tán nhỏ to của cung nhân mà chắp vá lại được sự tình.
Hóa ra Hoàng thượng vừa khéo đi ngang qua Ngự Hoa Viên, nhìn thấy người của Quý phi đang đánh ta, còn đánh ta ngất xỉu.
Ngài lập tức nổi trận lôi đình, quát dừng đám người đang hành hình, rồi đích thân bế ta trở về.