Chương 1 - Dải Vải Đỏ Trong Cung
……
Hôm người buôn trẻ con dắt ta đi, nương ta cứ khóc mãi không thôi.
Nhưng thân thể người quá yếu, đến sức giữ chân ta lại cũng chẳng còn.
Người chỉ xé từ trên giường một dải vải đỏ, buộc lên đầu ta.
Coi như chút niệm tưởng cuối cùng để lại cho ta.
Trục xe từng chút từng chút xoay tròn, tiếng “chi nha chi nha” kéo ta đi mỗi lúc một xa.
Dải vải đỏ nương buộc trên đầu, cứ đong đưa trước mắt ta.
Trong xe chật cứng toàn là con gái, đều trạc tuổi ta.
Đứa nào đứa nấy áo quần rách rưới, mặt vàng vọt, nhìn là biết đói lả rồi.
Chẳng ai còn sức mà nói chuyện, chỉ có tiếng thút thít, chốc chốc lại vang lên ở góc này, rồi lại góc kia.
Xe thỉnh thoảng sẽ dừng lại.
Rèm vén lên, ánh sáng chói vào, bên ngoài là những người lớn xa lạ, ánh mắt soi mói như đang chọn gia súc.
Đứa nào bị chỉ trúng đều sợ hãi co rúm lại, rồi bị người ta lôi xềnh xệch ra ngoài.
Ban đầu còn nghe tiếng hét chói tai, nhưng tiếng khóc rất nhanh đã xa dần.
Mỗi khi đi mất một người, tiếng khóc trong xe lại bùng lên một trận, rồi tiếp đó chuyển thành tiếng nức nở tuyệt vọng hơn.
Ta có sợ không?
Đương nhiên là sợ.
Mỗi khi thấy bàn tay thò vào từ bên ngoài, thân thể ta lại không kìm được mà run rẩy.
Bởi vì kết cục của kẻ bị bán chẳng qua cũng chỉ có ba đường: làm vợ kẻ nghèo, làm nha hoàn nhà giàu, hoặc làm cô nương trong kỹ xá.
Đường nào cũng chẳng dễ đi.
Nhưng ta cũng biết, nếu ở lại nhà, e rằng ngay cả cơ hội sống sót cũng chẳng còn.
Cho nên ta không oán phụ thân, cũng không oán nương.
Ta chỉ là có chút muốn nhìn đệ đệ, không biết nó trông thế nào.
Sau này liệu nó có biết, nó từng có một người tỷ tỷ hay không?
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng ta lại không kìm được nỗi chua xót.
Trong xe cũng không phải toàn tiếng khóc.
A Chi thì không khóc.
Tỷ ấy lớn hơn ta hai ba tuổi, lúc nào cũng ngồi an tĩnh.
Ta thỉnh thoảng lấy hết can đảm bắt chuyện với tỷ ấy.
Thấy ta nhỏ tuổi, tỷ ấy rất chiếu cố, nghe ta ríu rít cũng chẳng hề chê phiền.
Ta kể với tỷ ấy về chuyện nhà ta, về nương ta, và cả đứa đệ đệ mới sinh.
Kể rằng nương ta có đôi tay rất khéo, thêu hoa đẹp vô cùng.
Còn phụ thân ta, dáng người vạm vỡ, một mình trồng mấy mẫu ruộng.
Là nam tử hán cứng cỏi có tiếng trong thôn.
Vốn dĩ ngày tháng nhà ta trôi qua cũng coi là không tệ, chỉ hận mười năm hạn hán, mùa màng thất bát.
Ông trời đày đọa, ép bách tính không còn đường sống, chỉ đành bán con bán cái.
Đợi đến đêm khi mọi người đã ngủ say nghiêng ngả, tỷ ấy cũng sẽ lặng lẽ dịch sang cạnh ta, kể chuyện nhà tỷ ấy.
Tỷ ấy nói phụ thân làm phu đào than, sập hầm mà chết, nương một mình nuôi năm chị em, thực sự nuôi không nổi, đói chết mất ba.
Còn lại đứa nhỏ nhất, tuổi cũng sàn sàn như ta.
“Vừa nhìn thấy muội, ta lại nhớ đến tiểu muội nhà ta.”
Tỷ ấy nói, giọng thấp xuống, vành mắt bỗng đỏ lên.
Ta cũng luôn an ủi, bảo với tỷ ấy, vậy từ nay về sau, ta sẽ gọi tỷ là tỷ tỷ.
Trục xe chậm rãi lăn, hai chị em cứ thế tựa chặt vào nhau.
Bọn buôn người tâm địa sắt đá, sợ chúng ta ăn no có sức chạy, nên cứ để mặc chúng ta đói.
Mấy ngày mới cho một bữa, cũng chỉ là chút cháo loãng soi được bóng người, hoặc nửa cái bánh khô nuốt rát cả cổ.
Bụng ta đói kêu ùng ục, đầu óc choáng váng.
A Chi luôn nhân lúc người khác không chú ý, bẻ một nửa phần của tỷ ấy, lén dúi cho ta.
Nếu ta từ chối, tỷ ấy sẽ giả vờ tức giận, nói sau này không thèm để ý đến ta nữa.
Để dỗ tỷ ấy, mỗi lần ta chỉ dám ăn một miếng thật nhỏ.
Có điều, trên xe cũng có ngoại lệ.
Có mười cô nương dung mạo đặc biệt xinh đẹp, ăn mặc cũng sạch sẽ chỉnh tề.
Bọn buôn người đối với các nàng khách khí hơn nhiều, nói là người phải đưa vào trong cung, không dám lơ là.
Các nàng luôn được ăn cơm chắc bụng, thỉnh thoảng còn ngửi thấy chút mùi dầu mỡ.
Ta nhìn những tỷ muội bị bán đi kia, lại nhìn những cô nương xinh đẹp đang đợi tiến cung, trong lòng mơ hồ hiểu ra, số mệnh của những người như chúng ta, từ khoảnh khắc bước xuống xe, đã định sẵn là không giống nhau rồi.
Đợi chờ ta ở phía trước, không biết sẽ là thứ gì.
Ta xích lại gần A Chi hơn một chút.
Chiếc xe rách nát kẽo kẹt bốn bề gió lùa này, chỉ có tỷ ấy là ấm áp.
Ta chẳng bao giờ dám chọc vào mấy vị tỷ tỷ sắp tiến cung kia.
Họ ăn mặc sạch sẽ, ăn uống no đủ, bọn buôn người cũng nể mặt họ vài phần.
Chúng ta đói đến chẳng còn sức, họ lại có thể nói cười vui vẻ trên xe.
Nhưng chúng ta không gây chuyện, chuyện lại tự tìm đến.
Họ rảnh rỗi sinh nông nổi, bắt đầu kiếm trò mua vui.
Khi thì cố ý ném vụn bánh xuống chân chúng ta, xem chúng ta có giống chó mà nhặt lấy hay không, khi đi ngang qua lại “vô tình” giẫm lên ngón tay chúng ta.
Mỗi lần họ bắt nạt ta, A Chi đều lập tức kéo ta ra sau lưng, dùng đôi mắt đen thẫm trừng lên nhìn họ.
Mấy vị tỷ tỷ kia có chút sợ A Chi, vì tỷ ấy không giống người khác chỉ biết khóc lóc.
Nên họ không dám trực tiếp xung đột với A Chi, cùng lắm chỉ lườm nguýt một cái.
Đợi họ đi rồi, A Chi nói nhỏ với ta: “Đừng để ý đến họ, nhịn một chút là qua thôi.”
Ta gật đầu.
Những chuyện khác ta đều nguyện ý nhịn, nhưng vạn lần không ngờ tới, có ngày họ lại để mắt đến dải vải đỏ trên đầu ta.
Đây là niệm tưởng duy nhất nương để lại cho ta, ta đương nhiên không chịu đưa.
Nhưng không ngờ càng không đưa, họ lại càng muốn cướp.
Thậm chí không tiếc ra tay giật lấy.
Ta sống chết giữ chặt, giọng nghẹn ngào hét lên: “Không được! Đây là nương ta cho!”
“Nương ngươi? Cái người bán ngươi với giá tám đồng ấy à?”
Cô nương kia cười khẩy một tiếng, tay càng dùng sức hơn.
A Chi đúng lúc quay lại, nhìn thấy cảnh này, liền lao tới, dùng sức đẩy phắt cô ta ra: “Đừng động vào đồ của muội ấy!”
Tỷ ấy che chở ta chặt chẽ ở sau lưng.
Cô nương kia không phòng bị, bị đẩy lảo đảo, suýt chút nữa thì ngã sóng xoài.
Cô ta lập tức nổi giận, rít lên: “Phản rồi! Đánh nó cho ta!”
Mấy cô nương chờ tiến cung khác cũng xúm lại, xô đẩy chúng ta.
Ta sống chết ôm chặt lấy đầu, còn A Chi thì liều mạng chắn trước mặt ta, giằng co với bọn họ.
Trong xe lập tức loạn cào cào, những cô nương khác sợ hãi co rúm lại, tiếng khóc, tiếng hét vang lên một mảnh.
“Ầm ĩ cái gì! Chán sống cả rồi à!”
Tên buôn người nghe thấy động tĩnh, hất tung rèm xe, tức giận gầm lên.
Hắn nhìn thấy chúng ta đang đánh nhau túi bụi, mặt mày tái mét.
Đặc biệt khi nhìn thấy mấy cô nương sắp tiến cung kia đầu tóc rối bù, y phục nhăn nhúm, hắn càng thêm nổi trận lôi đình.
Hắn xông vào kéo phăng A Chi và ta ra, chỉ thẳng mặt mà mắng:
“Hai con tiện tỳ này! Dám phá hỏng chuyện tốt của lão tử! Lão tử thấy các ngươi là không muốn sống nữa rồi! Đợi đến địa phận, ta tống thẳng hai đứa bay vào cái kỹ xá hạ đẳng nhất!”
Ta nghe mà hồn vía lên mây, toàn thân run rẩy, nước mắt thi nhau rơi xuống.
Ngay lúc ấy, A Chi đột nhiên động.
Tỷ ấy giống như con thú nhỏ bị dồn vào đường cùng, cúi phắt người xuống, móc từ khe ván xe lên một mảnh đá sắc cạnh.
Không ai kịp phản ứng xem tỷ ấy định làm gì.
Chỉ thấy tỷ ấy lao vút đến trước mặt hai ả vừa làm loạn hung hăng nhất.
Trong ánh mắt kinh hoàng của đối phương, tỷ ấy vung tay.
Mảnh đá sắc lẻm rạch nhanh một đường lên mặt hai kẻ đó.
Máu tươi văng tung tóe.
“Á ——!”
Hai tiếng thét thảm thiết vang lên.
Hai cô nương kia ôm chặt lấy mặt, máu tươi từ kẽ ngón tay rỉ ra ròng ròng.
Tất cả mọi người đều chết lặng, ngay cả tên buôn người cũng sững sờ.
A Chi ném mảnh đá đi, lồng ngực phập phồng kịch liệt.
Tỷ ấy nhìn chằm chằm tên buôn người, giọng nói lại bình tĩnh đến lạ thường:
“Gia, giờ người bán bọn ta cũng không bán được nữa rồi.”
Tên buôn người hoàn hồn, nhìn hai món hàng trên mặt đầy máu, mắt hắn đỏ ngầu lên, giơ tay định đánh A Chi:
“Con tiện nhân này! Ta đánh chết ngươi!”
A Chi không lùi mà còn tiến lên, ngẩng đầu nhìn hắn:
“Gia, người đừng có hồ đồ. Mắt thấy sắp đến kinh thành rồi. Bây giờ mặt hai đứa kia đã hủy, nếu người lại đánh chết hai đứa bọn ta, thì đi đâu tìm người bù vào?”
Cánh tay tên buôn người khựng lại giữa không trung.
A Chi chỉ vào ta rồi lại chỉ vào mình, nói rất nhanh:
“Gia nhìn cho kỹ, hai bọn ta dung mạo cũng không kém gì họ. Người để bọn ta thế chỗ, còn giữ được tiền của chuyến này. Nếu không giao đủ người, hoặc giao hàng bị hủy dung nhan trở về, người ở trên liệu có tha cho người không?”
“Người nghĩ cho kỹ đi.”
Câu nói vừa dứt, trong xe chìm vào sự im lặng chết chóc.
Chỉ còn tiếng rên rỉ ư ử của hai cô nương bị rạch mặt.
Tên buôn người ngẩn ra, hắn nheo mắt, đánh giá ta và A Chi từ đầu đến chân.
Trước đây vì chúng ta vừa bẩn thỉu vừa nhút nhát, hắn chưa từng nhìn thẳng lấy một lần.
Lúc này nhìn kỹ, ta tuy gầy gò nhưng mày mắt cũng coi là thanh tú.
A Chi lại càng không phải nói, đôi mắt kia sáng rực, chẳng qua bình thường bị tóc tai và bụi đất che lấp mất.
Một lúc lâu sau, cơn giận trên mặt hắn tan dần, thay vào đó là vẻ toan tính.
Hắn tặc lưỡi, bảo tên đồng bọn đang đứng ngây ra bên cạnh:
“Lôi hai đứa bị thương kia xuống, tìm chỗ nào tùy tiện xử lý đi.”
Rồi hắn quay sang nhìn ta, giọng điệu phức tạp:
“Coi như hai đứa ranh con các ngươi gặp may. Từ hôm nay, các ngươi thế vào chỗ thiếu hụt đó.”
Ngay sau đó, hắn chỉ vào hai cô nương tiến cung khác trông có vẻ thật thà hơn:
“Lấy y phục sạch sẽ cho chúng nó thay, dạy chúng nó quy củ.”
Nói xong, hắn dập mạnh rèm xe xuống.
Chân ta mềm nhũn, suýt nữa thì ngồi bệt xuống đất.
A Chi vội đỡ lấy ta, lòng bàn tay tỷ ấy cũng lạnh toát, còn hơi run rẩy.
Mấy cô nương vốn kiêu ngạo hống hách kia, giờ khắc này nhìn A Chi đầy khiếp sợ, không dám lại gần chúng ta nửa bước.
Cô nương được chỉ định dạy quy củ thì run như cầy sấy, lấy ra hai bộ y phục tươm tất hơn đưa cho chúng ta thay.
A Chi lặng lẽ giúp ta chỉnh lại vạt áo, thắt chặt đai lưng.
Ta sờ bộ y phục không còn rách nát trên người, nhìn sườn mặt bình thản của A Chi, trong lòng rối như tơ vò.
Chúng ta không bị bán vào kỹ xá nữa, nhưng nơi chúng ta sắp đến, là hoàng cung.
Đó rốt cuộc là nơi như thế nào?
Ta lén nắm lấy tay A Chi, lí nhí hỏi:
“A Chi tỷ, trong cung… có tốt hơn ở nhà không?”
A Chi vuốt lại tóc cho ta, buộc lại dải vải đỏ đã phai màu kia lên, nói khẽ:
“Ta không biết, nhưng ít nhất, hai chúng ta vẫn còn được ở bên nhau.”
Xe ngựa lại tiếp tục kẽo kẹt lăn bánh, kinh thành mỗi lúc một gần.
Các cô nương trong xe đều không ai nói chuyện nữa, không khí trở nên nặng nề bức bối.
Ta dựa vào người A Chi, nhìn ruộng đồng mờ mịt lướt qua ngoài cửa sổ, trong lòng mang theo một tương lai nặng trĩu.
Xe tiến vào cung, ta và A Chi liền bị tách ra.
Ta được đưa đến Thượng Y Cục, còn tỷ ấy đến Hoán Y Cục.
Trong cung quy củ lớn, muốn gặp mặt một lần chẳng dễ dàng, nhưng A Chi tỷ luôn có cách.
Tỷ ấy thi thoảng lại lén chạy đến thăm ta, dúi cho ta chút đồ ăn, hoặc dạy ta vài câu nhân tình thế thái trong cung.
Tỷ ấy đầu óc lanh lợi, mồm miệng ngọt ngào, chẳng bao lâu đã thân thiết với mấy vị tỷ tỷ quản sự, nghe nói bên trên rất coi trọng tỷ ấy.
Ta thì ngốc hơn nhiều, học quy củ chậm, nói năng cũng thẳng tuột.
May thay, nương ta là thêu nương nổi tiếng nhất thôn, đôi tay này của ta hình như sinh ra là để cầm kim chỉ.
Các tỷ tỷ ở Thượng Y Cục ban đầu chê ta đần, sau thấy ta thêu hoa văn vừa mới lạ vừa sống động, đều bắt đầu thích ta.
Họ thường mang vải đến, chỉ đích danh muốn ta thêu.
Lúc ngồi đợi lấy đồ, họ thích tụ lại một chỗ cắn hạt dưa tán gẫu.
Ta vừa cúi đầu xâu kim dẫn chỉ, vừa dỏng tai lên nghe.
Họ nhắc nhiều nhất là về Hoàng thượng.
Nói rằng Hoàng thượng tuổi còn trẻ đã ngồi lên ngai vàng, mấy năm đầu, tất cả đều do nhà mẹ đẻ của Thái hậu quyết định.
Nhưng Hoàng thượng thật sự lợi hại, chỉ mất ba năm đã đoạt lại đại quyền, chèn ép nhà Thái hậu đến không ngóc đầu lên nổi.
Trong chuyện này người góp sức lớn nhất là ca ca của Quý phi, ngài ấy là Đại tướng quân đương triều.
Lúc đó ngài ấy không nói hai lời liền đứng về phía Hoàng thượng, Hoàng thượng mới làm nên chuyện lớn.
Vì vậy, Hoàng thượng đối đãi với Quý phi cực kỳ tốt, có gì tốt đều ưu tiên nàng ấy trước.
Nhưng ta nghe mà thấy lạ, đã tốt như vậy, tại sao Quý phi lại không phải là Hoàng hậu?
Mấy vị tỷ tỷ cười, bảo rằng, Hoàng hậu nương nương là Thái tử phi từ khi Hoàng thượng còn ở tiềm để, hai người có cái tình thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau.
Cho nên, Quý phi dù có tốt đến đâu, cũng chỉ có thể là Quý phi.
Ta coi mấy chuyện này như nghe kể tuồng, lần sau gặp A Chi tỷ, liền tuôn một tràng kể lại cho tỷ ấy nghe.
Ta nói Hoàng thượng thật lợi hại, Quý phi thật vẻ vang, Hoàng hậu nương nương thật có phúc khí.
Nghe xong lời bình phẩm của ta, A Chi tỷ không nói gì, chỉ cười cười.
Nụ cười ấy là lạ, hình như ẩn chứa rất nhiều hàm ý.
Một lúc lâu sau, tỷ ấy mới thở dài một hơi, nói những đạo lý rất thâm sâu:
“Cái chốn hậu cung này thú vị lắm. Mỗi người đều có cái để cầu, Quý phi nương nương cầu tình cảm, cho nên nàng ta không màng chuyện có làm Hoàng hậu hay không.”
“Còn Hoàng hậu cầu quyền lực, nên đối với tình cảm giữa Quý phi và Hoàng thượng, nàng ta cũng có thể mắt nhắm mắt mở.”
Nói đoạn, tỷ ấy quay sang hỏi ngược lại ta:
“Vậy còn muội, tiểu muội, muội có từng nghĩ, ở trong cung này muội mong muốn điều gì nhất không?”
Ta nghiêm túc suy nghĩ một chút.
Ta nói:
“Thứ nhất, hai tỷ muội ta đều có thể bình bình an an. Thứ hai, cố gắng chịu đựng, đợi đến năm hai mươi lăm tuổi được thả xuất cung.”
“Ta tính rồi, đến lúc đó ta có thể dành dụm được kha khá bạc đấy! Ta sẽ mang bạc về nhà, đi tìm phụ thân, tìm nương, và cả đứa đệ đệ chưa từng gặp mặt kia nữa.”
“Đến lúc đó, tỷ về cùng ta, ta sẽ cho tỷ nếm thử tay nghề của nương ta.”
A Chi tỷ nghe xong, chỉ cười lắc đầu, nói: “Nha đầu ngốc.”
Ta lại hỏi tỷ ấy: “A Chi tỷ, vậy tỷ muốn gì?”
Tỷ ấy không trả lời ta, ánh mắt nhìn về phương xa, không biết đang suy tính điều gì.
Mãi sau này ta mới hiểu tỷ ấy muốn gì.
Đêm hôm đó, ta trằn trọc không ngủ được, lén lẻn ra ngồi dưới gốc hòe già ở hậu viện, lại nhìn thấy A Chi tỷ đang đứng cùng một bóng người mặc y phục thị vệ sau hòn giả sơn.
Ta giật mình, vội vàng nấp đi.
Đợi khi A Chi tỷ đi một mình trở lại, ta mới nhảy ra trêu chọc:
“Được nha A Chi tỷ, thảo nào tỷ không nói với ta, hóa ra điều tỷ cầu, là một như ý lang quân hả?”
Tỷ ấy giật nảy mình, vội vàng bịt miệng ta, kéo ta vào góc tối hơn.
Dưới ánh trăng, đôi mắt tỷ ấy sáng đến dọa người.
“Đừng có nói bậy!” Giọng tỷ ấy đè xuống rất thấp.
“Ta nhìn thấy cả rồi!” Ta nói nhỏ: “Vị đại ca thị vệ kia là ai thế?”
A Chi tỷ nhìn ta, do dự một hồi lâu, mới ghé sát vào tai ta, dùng giọng gió nói:
“Đó không phải là thị vệ.”
“Đó là ——” Tỷ ấy khựng lại một chút, rồi chậm rãi nhả chữ: “Hoàng thượng.”
Ta phắt cái ngẩng đầu lên, ngây người nhìn tỷ ấy, trong đầu ong lên một tiếng.
Hoàng thượng?
Cái người Hoàng thượng lợi hại vô cùng trong miệng các cung nữ, vậy mà lại mặc đồ thị vệ, đêm hôm lén lút chạy ra ngoài ư?
Ta nghĩ thế nào cũng không dám tin.
A Chi tỷ lại kéo ta ngồi xuống, đôi mắt lấp lánh sáng.
Tỷ ấy tỉ mỉ kể cho ta nghe đầu đuôi ngọn ngành.
Tỷ ấy bảo cũng là do vô tình phát hiện ra.
Có mấy lần, ở gần Hoán Y Cục tỷ ấy đều nhìn thấy một thị vệ đi dạo một mình, khí độ kia, hoàn toàn không giống người thường.
Tỷ ấy để tâm, lén lút quan sát, mới biết đó là Hoàng thượng.
Là đang vi phục tư phỏng đấy.
Thế là tỷ ấy đánh bạo, tính chuẩn thời gian ngài ấy xuất hiện, giả vờ giặt đồ ở cách đó không xa, miệng ngâm nga điệu hát dân gian quê nhà chúng ta.
Một lần, hai lần, quả nhiên ngài ấy đã chú ý đến.