Chương 4 - Đại Tiểu Thư Không Tranh Giành
Ta chẳng qua chỉ muốn lặng lẽ tu đạo, luyện kiếm.
Người khác không chọc vào ta, ta tự nhiên sẽ không rút kiếm.
Đạo lý đơn giản như vậy, sao lại không ai hiểu?
Hôm ấy ta đang luyện kiếm trong viện, không cẩn thận chém rơi một cành cây.
Xa xa liền vang lên một tiếng “bịch”.
Ta ngoảnh lại, thì thấy một tiểu nha hoàn đã hoảng sợ đến quỳ rạp xuống đất.
Ta bước đến muốn đỡ nàng ta dậy.
Ai ngờ nàng trợn mắt ngất đi.
Ta đành bảo người khiêng nàng về.
Về sau nghe nói, lúc tỉnh lại nàng cứ luôn miệng lẩm bẩm:
“Đại tiểu thư muốn giết ta…”
Ta thật sự rất khó hiểu.
Rõ ràng ta chẳng làm gì cả.
Buổi tối, trước linh vị mẫu thân, ta không nhịn được mà hỏi:
“Mẫu thân ơi, vì sao bọn họ đều sợ con đến thế?”
“Con chỉ là không thích cãi cọ mà thôi.”
Bài vị tất nhiên chẳng thể trả lời.
Ngoài cửa sổ, ánh trăng trong vắt như nước.
Ta khẽ lau lưỡi kiếm, chợt nghĩ thông suốt ——
Có lẽ đây chính là cái giá của việc tu hành.
Phàm nhân vốn dễ bị bề ngoài mê hoặc, chẳng thể thấy rõ cái tâm bình thản của ta.
Nhưng cũng chẳng sao.
Ta thu kiếm vào vỏ.
Họ cứ sợ của họ, ta cứ tu của ta.
Nước sông không phạm nước giếng, thật là tốt đẹp.
Như lời sư phụ từng dạy: Đạo pháp tự nhiên, cứ thuận theo lòng mình mà sống.
Còn thiên hạ nghĩ thế nào, nào có liên quan gì đến ta?
Dù sao ta xưa nay vốn chẳng thích tranh biện cùng ai.
6
Song, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
Có kẻ cứ nhất quyết không cho ta được yên.
Hôm ấy, phủ đệ bỗng có một thái giám trong cung đến, mang theo thánh chỉ sắc vàng.
Phụ thân và dì Từ quỳ rạp trước sân.
Còn ta, vẫn đứng lặng mà nghe chỉ.
Thì ra hoàng thượng chẳng biết từ đâu nghe nói về ta, cảm thấy ta khác thường, muốn tuyển ta nhập cung.
Thái giám đọc xong, cười híp mắt nhìn ta:
“Đại tiểu thư Cố gia, thỉnh tiếp chỉ đi.”
“Đây là thiên đại ân điển đó.”
Phụ thân bỗng ngẩng đầu, mặt tái nhợt như tờ giấy, điên cuồng dùng ánh mắt ra hiệu, đôi môi run rẩy không thành tiếng:
“Mau quỳ tạ ơn!”
Ta lại khẽ nhíu mày.
Vào cung ư?
Không được.
Trong cung quy củ nhiều, người càng nhiều, thị phi càng nhiều.
Ta với tính tình không thích tranh biện thế này, chẳng phải ngày nào cũng phải rút kiếm sao?
Mệt mỏi quá đỗi.
Thế là, theo thói quen, ta đưa tay nắm chuôi kiếm.
“Xoẹt ——”
Sắc mặt phụ thân và dì Từ lập tức từ trắng bệch chuyển sang tro tàn.
“Con gái! Cái này không thể!”
“Thật sự không thể a!”
Phụ thân thất thanh gào lên, suýt ngã quỵ:
“Đây là người trong cung, nếu lỡ bị thương, chính là tội diệt cửu tộc đó!”
Dì Từ thì trợn mắt ngất đi, được đám nha hoàn luống cuống bấm nhân trung mới hồi tỉnh.
Nụ cười trên mặt thái giám khựng lại, song ông ta không tránh, chỉ khe khẽ kêu một tiếng:
“Ôi chao, đại tiểu thư, người đây là có ý gì?”
Thanh kiếm trong tay ta đã rút ra ba tấc, hàn quang chớp hiện.
Ông ta nhìn kiếm, không những không sợ, còn tiến thêm nửa bước, vẫn cười tươi như hoa:
“Tính khí của đại tiểu thư, nô gia trước khi tới cũng đã đôi chút nghe qua.”
“Chính vì nghe nói đại tiểu thư tính tình chân thực, khác người thường, nên hoàng thượng mới sinh lòng mến mộ, đặc biệt lệnh nô gia đến mời.”
“Hoàng thượng nói rồi, trong cung đang thiếu một bậc chân tình như đại tiểu thư, mong người chớ gò ép, cứ việc thuận theo bản tính.”
“Nếu người thật không muốn đi, nô gia cũng sẽ bẩm tấu nguyên lời, tuyệt chẳng để người khó xử.”
“Hửm?”
Động tác của ta khựng lại.
Những lời này… nghe thật xuôi tai.
So với đám người trong nhà suốt ngày miệng lưỡi quy củ, thể thống, phụ mẫu chi mệnh, dễ chịu hơn nhiều.
Thái giám thấy ta chần chừ, nụ cười càng thêm chân thành:
“Hoàng thượng còn nói, trong cung bảo kiếm chẳng thiếu, nếu đại tiểu thư chê không đủ, trong kho mặc người chọn.”
Câu ấy chẳng khác nào nói trúng tim ta.
Đấy, thế mới gọi là biết nói chuyện.
Câu nào cũng vừa ý, chẳng ép buộc, lại còn giải quyết được vấn đề.
Cơn bực bội vì bị ép thay đổi vốn dâng lên trong lòng, thoáng chốc đã lắng dịu đi nhiều.
Ta vốn ôn hòa, cũng trọng lẽ phải.
Người ta đã nói đến mức ấy, thái độ lại tốt, nếu ta còn rút kiếm, e là ta thành kẻ vô lý mất.
Thế nên, ta rất biết điều, “cạch” một tiếng, thu kiếm vào vỏ.
Phụ thân và dì Từ trông thấy, như được sống lại từ cõi chết, thở dốc liên hồi, suýt nữa ngã vật ra đất.
“Như vậy,” ta gật đầu, nhìn thái giám, “vậy thì đi thôi.”
Thái giám mỉm cười mãn nguyện, cúi mình:
“Đại tiểu thư quả nhiên thấu tình đạt lý. Mời đi nào?”
Phụ thân cố gắng chống tay đứng lên, còn muốn khuyên nhủ:
“Như Sơ, trong cung không giống trong nhà, con ngàn vạn lần phải…”
Ta chỉ liếc ông một cái.
Lời kế tiếp lập tức nghẹn trong cổ họng, chỉ còn lại vẻ mặt sợ hãi khôn cùng.
Ta vốn cũng chẳng có gì phải thu dọn.
Chỉ một thanh kiếm, một cây trâm ngọc trai của mẹ.
Theo bước thái giám ra ngoài, khi ngang qua phụ thân, ông mấp máy môi, rốt cuộc chỉ ép ra được hai chữ:
“…Bảo trọng.”
Không biết là nói với riêng ta, hay với cả nhà này.
Ngồi trong cỗ xe tiến cung, ta nhìn phong cảnh bên ngoài lùi nhanh về phía sau.
Nhập cung có lẽ cũng lắm phiền toái.
Nhưng tên thái giám kia nói chuyện rất dễ nghe, hoàng đế nghe qua cũng có vẻ rất biết điều.
Mong sao trong cung người người đều có thể học được cách “nói cho rõ ràng” như vậy.
Như thế, ta sẽ chẳng cần phải rút kiếm mãi nữa.
Dù sao, ta vốn thật sự là kẻ rất sợ phiền toái, và vô cùng không thích tranh biện với người khác.
7
Ta theo vị thái giám một đường tiến thẳng vào cung.
Hoàng cung quả nhiên rộng lớn, đường đi quanh co khúc khuỷu, nếu không có người dẫn, e rằng ta lạc đến sang năm cũng chưa ra nổi.
Thái giám dẫn đường lại rất cung kính, nói năng luôn mang ý cười, còn hơn hẳn đám người trong phủ ta, gặp chuyện liền hét loạn rồi ngất xỉu.
Ông ta đưa ta đến một tòa cung điện tráng lệ, nói hoàng thượng sẽ đến ngay.
Ta khẽ gật đầu, chọn một chỗ ngồi xuống, đặt kiếm ngay bên cạnh.
Đợi chốc lát, trước cửa vang lên tiếng động.
Ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một nam tử mặc long bào màu vàng tươi bước vào.
Tuổi chưa nhiều, mắt sâu màu nâu sẫm, khóe môi mang ý cười.
Ắt hẳn đó chính là hoàng đế.
Sau lưng ngài theo mấy thái giám cung nữ, ai nấy đều mặt mày căng thẳng, ánh mắt len lén dõi về phía thanh kiếm của ta.
Xem ra, bọn họ đều đã nghe qua chuyện về ta.
Hoàng đế trái lại không hề lộ vẻ sợ hãi, tự mình đi tới, ngồi đối diện ta, dáng vẻ thân quen tự nhiên: