Chương 7 - Cửu Tiểu Thư Trong Phủ Vĩnh Khâm
Ánh mắt ta rực cháy, nhìn chằm chằm những trang cuối bị phá hủy.
“Cược một ván!”
Chu di nương tuy không hiểu, nhưng vẫn gấp rút tìm cho ta một bộ văn phòng tứ bảo mới.
Ta trải giấy, cầm bút, hít một hơi thật sâu.
Ta bắt đầu chép lại phần nội dung bị phá.
Nhưng ta không sao chép thật hoàn hảo.
Ta cố tình bắt chước chữ viết của Ngụy Thư Nhã nếu nàng là một kẻ ngu độn.
Ta còn cố ý viết sai vài chữ nhỏ, rồi lại dùng mực tô xóa.
Cho thấy sự vụng về, hoảng loạn, nhưng là đã cố gắng hết sức.
Chu di nương ở bên cạnh nhìn ta mà ngây người.
Ta viết rất nhanh, tay đau nhức vì căng cứng, mồ hôi lạnh túa đầy trán.
15
Cuối cùng, ta hoàn thành mấy trang cuối cùng.
Sau đó, ta cẩn thận đem mấy tờ mới viết hơ trên ngọn nến.
Cho mực khô nhanh, mà giấy cũng có chút xém vàng, khiến chúng trông cũ kỹ hơn, gần giống phần trước.
Xong xuôi, ta thay mấy trang cũ bằng trang mới.
Thoạt nhìn, quyển kinh không có gì khác thường.
Chỉ là mấy trang cuối chữ xấu tệ, vội vã, có vết tẩy sửa, giấy cũng thô hơn, mới hơn.
“Như vậy… được không?”
Giọng Chu di nương run lên.
“Không biết.”
Ta nhìn bản kinh thư chắp vá ấy, tim đập dồn dập.
“Chỉ có thể đánh cược. Đánh cược vương gia và vương phi sẽ không tra kỹ từng trang.
Đánh cược họ tin vào sự ngu dốt và lúng túng của một thứ nữ, hơn là một sự táo tợn dối lừa.
Đánh cược họ cho rằng không ai dám giở trò trong chuyện hệ trọng như thế này.”
Giờ giao nộp kinh đã đến.
Chư vị tỷ muội lần lượt tiến lên, dâng bản kinh sạch sẽ, ngay ngắn.
Ta ôm quyển kinh trong lòng, bước ra.
Bước chân lảo đảo, mặt trắng bệch, ánh mắt lẩn tránh, toàn thân khẽ run, tựa như một kẻ có tật giật mình.
Vương phi đang bệnh, vương gia đích thân tiếp nhận.
Ánh mắt lạnh băng của người rơi trên người ta, rồi trên quyển kinh thư trong tay.
Người không nhận lấy, chỉ phất tay ra hiệu cho một bà tử đứng cạnh.
Bà tử tiếp lấy, đếm số trang, rồi lật giở sơ qua.
Bà ta chạm tới mấy trang cuối, thấy chữ xấu xí và có sửa chữa.
Lông mày khẽ nhíu, liếc ta một cái.
Ta nhân cơ hội quỳ sụp xuống, đầu dập đất, giọng nghẹn ngào, lắp bắp nói.
“Phụ vương… xin tha tội… con gái… con gái ngu dốt… mấy ngày cuối… ngày đêm chép không ngơi… tâm trí hoảng loạn… sai sót… sai rất nhiều…
Con gái… con không cố ý… con đã cố gắng sửa… xin phụ vương… nhìn đến một chút hiếu tâm của con… tha cho con…”
Ta dập đầu, thân thể run rẩy như chiếc lá trong gió thu.
16
Vương gia lặng lẽ nhìn ta, lại nhìn bà tử đứng bên.
Bà tử cúi đầu, thấp giọng bẩm báo.
“Vương gia, chữ của Cửu tiểu thư… quả có phần non nớt… vài trang cuối lại càng hoảng loạn, có dấu tích tẩy sửa, song nội dung nhìn chung vẫn trọn vẹn.”
Ánh mắt vương gia lại dừng nơi ta thêm vài tức.
Ta sợ đến suýt ngã, tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Cuối cùng, người dời mắt, phẩy tay, giọng nói mang theo một tia chán ghét không dễ nhận ra.
“Ngu độn đến cực điểm, cút xuống.”
“Dạ… tạ ơn phụ vương… tạ ơn phụ vương…”
Ta như được đại xá, lảo đảo lui xuống.
Về đến bên Chu di nương, ta đứng không vững, mồ hôi lạnh thấm ướt cả lưng áo.
Vương gia tin ta thật sự ngu dốt.
Hắn không cho rằng một thứ nữ có gan dối trá.
Lại càng không nghĩ một kẻ ngu ngốc có thể bày ra mưu kế tráo đổi kín kẽ.
Trong mắt hắn, ta chỉ là một kẻ vô dụng chẳng mấy quan trọng, mà kẻ vô dụng —— mới là kẻ an toàn.
Sau sự kiện kinh thư, bệnh của vương phi bất ngờ chuyển biến tốt.
Không rõ là thuốc của thái y rốt cuộc phát huy hiệu lực, hay do nguyên nhân nào khác.
Không khí trong phủ dần trở lại bình thường.
Nhưng qua lần tai biến này, ta càng hiểu rõ sự tàn khốc và hiểm ác nơi chốn này.
Chu di nương vì quá sợ hãi mà sinh bệnh, nằm liệt mấy ngày.
Ta hầu hạ bà, trong lòng một ý niệm càng lúc càng rõ rệt.
Trốn tránh là chưa đủ, chúng ta phải tìm cách thoát khỏi trung tâm vũng lầy này.
Ít nhất —— phải có năng lực bảo toàn thân mạng.
Ta chú ý đến ngũ thiếu gia —— cũng là một vị thứ tử không được sủng ái —— tính tình ôn hòa, thích đọc sách.
Ta âm thầm thông qua nha hoàn, gửi đến chàng vài quyển sách kỳ lạ ta lén chép từ trí nhớ.
Chàng sau khi nhận được, rất ngạc nhiên, sau đó cũng qua nha hoàn hồi đáp lời cảm tạ.
Mỗi khi gặp nhau lúc thỉnh an, chàng sẽ gật đầu nhẹ với ta.
Một tia thiện ý nhỏ nhoi ấy, giữa chốn vương phủ giá lạnh này, lại quý giá biết bao.
17
Đến mùa xuân từ trong cung truyền ra tin tức —— sẽ chọn phi cho mấy vị hoàng tử đến tuổi thành thân.
Các tiểu thư trong phủ, ai nấy đều bắt đầu xao động.
Trong đó có Lục tiểu thư Ngụy Thư Cẩm —— con gái của trắc phi từng bày mưu gièm pha —— càng thêm sốt sắng.
Nàng ra sức thể hiện trước mặt vương gia và các trưởng bối, hi vọng được chọn trúng.
Vương phi vui lòng thấy vậy, dù sao nếu có thể xuất thân một vị hoàng tử phi từ phủ Vĩnh Khâm, thì ai ai cũng có lợi.