Chương 5 - Cửu Tiểu Thư Trong Phủ Vĩnh Khâm
Một đóa cúc đơn sơ, thậm chí hơi cứng nhắc.
Ta cúi người, dâng lên:
“Con gái vụng về, kính mong phụ vương, mẫu thân, tướng quân, phu nhân thứ lỗi.”
Vương phi liếc nhìn, rõ ràng không hài lòng, song vì tình thế, không phát tác.
Phu nhân tướng quân vội hòa giải:
“Cửu tiểu thư tuổi còn nhỏ, có thể thêu được thế này, đã là không tệ.”
Vĩnh Khâm vương sắc mặt nhạt nhẽo, vung tay ra hiệu cho ta lui xuống.
Ta trở về chỗ, lưng áo đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Công tử độc nhất của tướng quân, một thiếu niên tuổi độ bằng ta, đột nhiên cất tiếng:
“Ơ? Cành lá của đóa cúc này sao lại là màu như thế? Hình như… không đúng thì phải?”
Toàn bộ ánh nhìn lại lần nữa hội tụ lên người ta.
Tim ta chợt trầm xuống.
Vì muốn nhanh và dễ, ta đã chọn màu chỉ xanh lá thông thường, không điều chỉnh sắc độ để hợp với sắc thu vàng úa của cúc.
Chỉ một chi tiết rất nhỏ, tưởng như không ai để tâm, lại bị thiếu niên ấy chỉ ra.
Sắc mặt vương phi lập tức trầm lại.
Tướng quân trừng mắt nhìn con trai.
“Trẻ con biết gì! Chớ có nói bậy!”
Thiếu niên thoáng tỏ vẻ không phục, nhưng không dám lên tiếng nữa.
Ánh mắt của Vĩnh Khâm vương lại một lần nữa rơi lên người ta.
11
Đại sảnh bỗng chốc lặng ngắt như tờ.
Ta cúi gằm đầu, thanh âm run rẩy, xen lẫn sợ hãi cùng dè dặt.
“Con gái… con gái ngu dốt… chỉ lo làm cho nhanh… không kịp để tâm quan sát… kính xin phụ vương tha tội…”
Ta tự dựng nên hình tượng một kẻ vội vàng muốn hoàn thành việc, song tư chất hèn kém.
Vĩnh Khâm vương chăm chăm nhìn ta mấy tức, đoạn dời mắt, thanh âm lạnh như băng:
“Về sau chú tâm hơn chút. Lui xuống đi.”
“Dạ…”
Ta gần như là lảo đảo lui về chỗ ngồi.
Yến tiệc tiếp diễn ra sao, ta hoàn toàn không hay biết.
Trong đầu chỉ còn ánh mắt lạnh lùng của Vĩnh Khâm vương.
Người đã sinh nghi chăng?
Dù chỉ một tia nhỏ nhoi?
Cuối cùng yến tiệc cũng kết thúc, ta trở về tiểu viện, toàn thân bủn rủn như rút hết lực khí.
Chu di nương bước vào theo sau, đóng cửa lại, giọng nói run rẩy:
“Dọa chết ta rồi… về sau gặp loại yến tiệc thế này… có thể cáo bệnh được không…”
Ta khẽ lắc đầu.
“Không tránh được đâu. Tránh chỉ càng khiến người nghi ngờ. Chúng ta phải… càng thêm cẩn thận.”
Sau sự việc tại yến tiệc, ta càng như giẫm trên băng mỏng.
Ta bắt đầu cố ý bắt chước vài thói quen mà thân thể nguyên chủ, Ngụy Thư Nhã, có thể từng có.
Thí dụ như đôi khi bất cẩn làm đổ chén trà, hoặc nhầm lẫn vài quy củ nhỏ nhặt, không quan trọng.
Khiến bản thân trở nên “bình thường” hơn —— phù hợp với hình tượng một thứ nữ không được sủng ái, tư chất tầm thường.
Ngày tháng trôi qua trong nỗi lo sợ âm ỉ.
Mùa đông đến, vương phủ phát sinh một đại sự.
Vương phi bạo bệnh —— nằm liệt trên giường, không thể gượng dậy.
Thái y lần lượt được triệu đến vài lượt —— thuốc uống không thiếu —— nhưng bệnh tình chẳng những không thuyên giảm, mà ngày một trầm trọng.
Không khí trong phủ càng thêm nặng nề, u uẩn.
Có người nói vương phi trúng tà.
Có người đồn hậu viện có kẻ hạ cổ.
Vương gia tâm tình u ám, bắt mấy kẻ nhiều chuyện trừng trị, song bệnh tình vương phi vẫn không chút khởi sắc.
Một đêm nọ, Chu di nương len lén vào phòng ta, vẻ mặt ngưng trọng:
“Tiểu Cửu, xảy ra chuyện rồi. Vương gia… vương gia hạ lệnh —— phải điều tra tận gốc nguyên do vương phi lâm bệnh. Đã mời đạo trưởng Long Hổ Sơn vào phủ ngày mai. Ta nghe nói… vương gia nghi ngờ… lại là loại kia tác quái…”
Tim ta chợt co rút lại.
“Loại kia?”
Xuyên giả?
Vương gia cho rằng có người xuyên không, dùng phương pháp y lý ngoài thời đại này hãm hại vương phi?
Hay là —— chỉ mượn cớ để một lần nữa thanh trừng những kẻ hắn nghi ngờ?
“Vậy phải làm sao, di nương?”
Chu di nương siết chặt lấy tay ta.
“Ngày mai —— bất kể xảy ra chuyện gì —— chúng ta tuyệt đối không được để ai chú ý.
Khi đạo trưởng hành pháp —— phải đóng chặt cửa, tuyệt đối không bước ra ngoài —— dù chỉ nửa bước.”
12
Hôm sau, toàn phủ giới nghiêm nghiêm ngặt.
Đạo trưởng từ Long Hổ Sơn được nghênh mời vào phủ, lập đàn hành pháp.
Khói hương mịt mờ, tiếng chuông, tiếng khánh vang rền không dứt.
Toàn bộ nữ quyến bị lệnh ở yên trong viện, tuyệt đối không được tự ý đi lại.
Ta cùng Chu di nương đóng chặt cửa phòng, trốn trong nội thất.
Bên ngoài, có thể mơ hồ nghe thấy tiếng tụng niệm, xen lẫn tiếng linh linh vang dội.
Pháp sự kéo dài suốt nửa ngày.
Đến chiều, tin tức truyền đến.
Đạo trưởng phát hiện một góc hẻo lánh trong hậu viện có chôn một búp bê vải, trên đó ghi rõ sinh thần bát tự của vương phi, toàn thân cắm đầy kim châm.
Toàn vương phủ lập tức chấn động.
Vương gia nổi giận như sấm, hạ lệnh điều tra triệt để.
Phủ lớn bị lục soát từ trên xuống dưới.
Người kiểm tra cũng đến tiểu viện của chúng ta.