Chương 13 - Cửu Tiểu Thư Trong Phủ Vĩnh Khâm

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Mẹ chồng tuy lắm lời, song không phải người ác độc.

Ta vận dụng kỹ năng ghi chép và quản lý âm thầm học được nơi vương phủ, dần dần giúp đỡ lo toan việc nhà, còn nghĩ ra đôi cách tiết kiệm chi tiêu.

Tình hình trong nhà ngày một khởi sắc, mẹ chồng đối với ta cũng dần hòa hoãn hơn.

29

Một năm sau, ta hạ sinh một nam hài.

Phu quân và mẹ chồng đều mừng rỡ, địa vị của ta cũng vững vàng hơn.

Đôi khi, ta nghe được vài lời đồn về Vĩnh Khâm vương phủ.

Thỉnh thoảng vẫn có những việc kỳ quái phát sinh.

Ta chỉ lặng lẽ lắng nghe, không nói một lời.

Ta và Chu di nương vẫn giữ liên lạc ngấm ngầm.

Bà biết ta sống ổn, liền an lòng hơn phần nào.

Bà vẫn ở trong tiểu viện kia, dè dặt từng bước mà sống.

Bà nói, vương phủ ngày càng trống vắng, cũng ngày càng lạnh lẽo.

Lại thêm vài năm nữa, phu quân ta đỗ cử nhân.

Tuy thứ hạng không cao, song cũng có tư cách chờ bổ nhiệm chức quan.

Cả nhà đều lấy đó làm hỉ sự.

Chờ đợi hai năm, cuối cùng được bổ làm giáo dụ nơi ngoại huyện.

Tuy chức quan nhỏ bé, song cũng là quan lại chính thức.

Chúng ta cả nhà rời kinh đi nhậm chức.

Trước ngày rời kinh, ta đến vương phủ một lần cuối để thăm Chu di nương.

Hiện giờ ta là phu nhân nhà quan, có thân phận đàng hoàng, vào phủ thăm thân cũng danh chính ngôn thuận.

Chu di nương đã già đi nhiều, tóc bạc trắng đầu.

Nhưng khi thấy ta, thấy cháu ngoại, bà rơi lệ mà mỉm cười.

“Hay… hay lắm… con sống yên ổn, di nương ta cũng yên lòng…”

Ta dúi vào tay bà ít bạc.

“Di nương, người bảo trọng, ta sẽ nghĩ cách… xem có thể đón người ra ngoài được chăng…”

Chu di nương lắc đầu.

“Đừng phí công, Cửu nhi, đời này của di nương, đến thế là đủ. Chỉ cần thấy con sống tốt, là ta mãn nguyện. Mau đi đi, đường xa phải cẩn thận.”

Ta ôm chặt lấy bà, nước mắt như mưa.

Ta biết, có lẽ đây là lần cuối cùng gặp mặt.

30

Ta rời đi, mang theo phu quân và hài tử, rời khỏi kinh thành nơi quyền lực quy tụ, cũng lìa xa vương phủ Vĩnh Khâm — nơi từng là ác mộng của đời ta.

Thế giới bên ngoài rộng lớn, song cũng lắm gian nan.

Nhưng ta được tự do.

Ta không còn là kẻ xuyên không luôn sợ bị phát hiện mang tên Ngụy Thư Nhã.

Ta là Dư phu nhân của vị giáo dụ.

Một phụ nhân bình thường, sống đúng theo quy củ thời đại này.

Nhiều năm sau đó…

Phu quân chính sự tuy không nổi bật, nhưng chăm chỉ cần mẫn, cuối cùng cũng được cáo lão hồi hương.

Hài tử của ta hiếu học, đỗ tiến sĩ, được bổ nhiệm làm quan ở địa phương.

Đời ta, tuy không có gì rực rỡ, song cũng yên ổn bình an.

Ta đã hoàn toàn hòa nhập vào thời đại này.

Ta đã quên máy tính, điện thoại.

Ta quên luôn cả phi cơ, tàu cao tốc.

Đôi lúc, trong giấc mộng, ta lại quay về tiểu viện lạnh lẽo ở Vĩnh Khâm vương phủ, giật mình tỉnh giấc, tim đập thình thịch.

Phu quân mơ màng vỗ vỗ vai ta.

“Gặp ác mộng sao?”

“Ừm.”

“Ngủ đi, không sao đâu.”

Ta lại nằm xuống, nhìn ánh trăng cổ xưa ngoài cửa sổ, lòng yên ả như nước.

Ta đã sống sót.

Ta dùng hết trí tuệ và vận khí, vứt bỏ tất thảy những điều không nên có.

Ta rốt cuộc đã dung nhập vào thời đại này — một thời đại nuốt người không nhả xương — và trở thành một phần câm lặng của nó.

Đôi khi, vẫn nghe được ít nhiều chuyện về kinh thành.

Lão Vĩnh Khâm vương già rồi, nhưng vẫn tàn nhẫn như trước.

Các công tử vì vị trí thế tử mà tranh đoạt đến người sống ta chết.

Vương phủ vẫn thỉnh thoảng có tin đồn về yêu nghiệt xuất hiện, rồi lại âm thầm biến mất.

Chu di nương, sau khi ta rời kinh ba năm, đã âm thầm mất đi trong một mùa đông.

Tin tức đến tay ta sau đó rất lâu.

Vương phủ theo lệ mà an táng bà.

Ta hướng về phía kinh thành, mà khóc một trận.

Về sau, ta cũng già.

Phu quân mất trước ta, con trai đón ta về nơi nhậm chức để phụng dưỡng.

Cháu con đầy nhà.

Một buổi chiều nắng đẹp, ta nằm trên ghế gỗ đong đưa, chợp mắt thiêm thiếp.

Tiểu tôn nữ nằm úp trên đùi ta, cất tiếng non nớt hỏi:

“Tổ mẫu, tổ mẫu, con người có kiếp sau không ạ?”

Ta mở đôi mắt mờ đục, nhìn trời xanh cổ kính ngoài song, nhẹ nhàng xoa đầu nó.

“Ngủ đi, sống cho tốt kiếp này là được rồi.”

Ánh nắng ấm áp.

Ta nhắm mắt lại, như quay trở về điểm khởi đầu đầy hoảng sợ thuở nào.

Chu di nương từng lấy tay bịt miệng ta thật chặt.

“Trong vương phủ này, nữ nhân xuyên không chẳng có kết cục tốt đâu!”

Ta khẽ thở dài.

Phải, không có kết cục tốt, cho nên… ta nhất định phải sống tốt.

Sống theo quy củ của thế giới này, cho đến hơi thở cuối cùng.

Đây là câu chuyện của ta.

Một câu chuyện về sinh tồn.

Không ly kỳ, chẳng bi tráng.

Chỉ có hô hấp rón rén, cùng cuộc tranh đấu lặng lẽ mà dài lâu.

Ta thành công, cũng thất bại.

Nhưng bất luận thế nào, ta đã sống qua rồi.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)