Chương 13 - CỨU RỖI TUYỆT VỜI NHẤT - Cứu Rỗi Tuyệt Vời Nhất
Sau khi trở thành hồn ma một lần nữa, linh hồn của tôi không tiêu tán mà cứ trôi lơ lửng giữa không trung, theo dõi cuộc sống tiếp theo của bọn họ.
Tôi đã chết trong trái tim họ, chết theo cách mà họ có thể chấp nhận được, họ nhớ đến tôi, không một phút giây nào quên tôi, thậm chí họ còn đến thăm tôi vào ngày Thanh Minh hằng năm.
Tôi ở bên cạnh bọn họ mười năm.
Tôi nhìn họ tốt nghiệp trung học, học cùng một trường đại học, cuối cùng thành công ở bên nhau.
Bọn họ đi đăng ký kết hôn sau khi tốt nghiệp đại học, cùng năm đó Đường Thư An mang thai, năm sau sinh ra một bé trai khỏe mạnh.
Nhìn đứa bé, Tô Tề có hơi ghét bỏ, tôi nghe thấy ông nói thầm: “Mình đã chuẩn bị váy nhỏ xong cả rồi, ai ngờ lại là một thằng nhóc thối chứ?”
Tôi mỉm cười, trong lòng vô cùng chua xót.
Tôi ở cạnh họ thêm mười năm, chứng kiến họ đặt tên cho cậu bé là Tô Dương.
Đến khi Tô Dương lên ba, tôi lại nghe thấy giọng nói đó.
“Cô nên đi rồi.”
“Được.”
Tôi cảm nhận được linh hồn mình đang dần dần tan biến, tôi mỉm cười rồi nhắm mắt lại.
Tốt quá rồi, như thế này đã là tốt nhất rồi.
.....
“Đứa bé ra rồi, là một bé gái.”
Bên tai văng vẳng một giọng nói xa lạ, tôi vừa mở mắt ra đã trông thấy phòng bệnh của bệnh viện.
“Cho tôi xem nào.” Một giọng nói quen thuộc vang lên, tôi trông thấy khuôn mặt tái nhợt suy yếu của Đường Thư An.
Bà nhìn tôi với nụ cười thật mãn nguyện.
“Là em gái!” Giọng nói non nớt vui mừng của Tô Dương truyền đến.
“Nói nhỏ một chút, đừng làm ồn đến người khác, còn nữa, em gái cần con bảo vệ, con biết chưa?” Đây là giọng của Tô Tề.
“Vâng, con sẽ bảo vệ em gái thật tốt!” Giọng nói non nớt vô cùng kiên định.
----- HẾT -----
Tôi đã chết trong trái tim họ, chết theo cách mà họ có thể chấp nhận được, họ nhớ đến tôi, không một phút giây nào quên tôi, thậm chí họ còn đến thăm tôi vào ngày Thanh Minh hằng năm.
Tôi ở bên cạnh bọn họ mười năm.
Tôi nhìn họ tốt nghiệp trung học, học cùng một trường đại học, cuối cùng thành công ở bên nhau.
Bọn họ đi đăng ký kết hôn sau khi tốt nghiệp đại học, cùng năm đó Đường Thư An mang thai, năm sau sinh ra một bé trai khỏe mạnh.
Nhìn đứa bé, Tô Tề có hơi ghét bỏ, tôi nghe thấy ông nói thầm: “Mình đã chuẩn bị váy nhỏ xong cả rồi, ai ngờ lại là một thằng nhóc thối chứ?”
Tôi mỉm cười, trong lòng vô cùng chua xót.
Tôi ở cạnh họ thêm mười năm, chứng kiến họ đặt tên cho cậu bé là Tô Dương.
Đến khi Tô Dương lên ba, tôi lại nghe thấy giọng nói đó.
“Cô nên đi rồi.”
“Được.”
Tôi cảm nhận được linh hồn mình đang dần dần tan biến, tôi mỉm cười rồi nhắm mắt lại.
Tốt quá rồi, như thế này đã là tốt nhất rồi.
.....
“Đứa bé ra rồi, là một bé gái.”
Bên tai văng vẳng một giọng nói xa lạ, tôi vừa mở mắt ra đã trông thấy phòng bệnh của bệnh viện.
“Cho tôi xem nào.” Một giọng nói quen thuộc vang lên, tôi trông thấy khuôn mặt tái nhợt suy yếu của Đường Thư An.
Bà nhìn tôi với nụ cười thật mãn nguyện.
“Là em gái!” Giọng nói non nớt vui mừng của Tô Dương truyền đến.
“Nói nhỏ một chút, đừng làm ồn đến người khác, còn nữa, em gái cần con bảo vệ, con biết chưa?” Đây là giọng của Tô Tề.
“Vâng, con sẽ bảo vệ em gái thật tốt!” Giọng nói non nớt vô cùng kiên định.
----- HẾT -----