Chương 12 - CỨU RỖI TUYỆT VỜI NHẤT - Cứu Rỗi Tuyệt Vời Nhất

Tôi không biết trước kia hai người họ đã quen biết như thế nào, có tôi bằng cách nào.

Nhưng bây giờ, tôi đã chứng kiến tình bạn thân thiết lúc đầu của họ, từng chút từng chút chuyển thành tình yêu.

Mối quan hệ của họ rất thận trọng, thậm chí còn lén lút quan tâm đến nhau, thường xuyên quấn quýt tay chân.

Đó là quá trình rất khó có thể diễn tả bằng lời, và ngay cả tôi cũng chưa từng được tiếp xúc với điều ấy.

Tôi lẳng lặng quan sát, không can thiệp vào bất cứ điều gì giữa bọn họ, bởi vì tôi biết, Tô Tề sẽ không làm tổn thương Đường Thư An.

Tôi nhìn bọn họ tốt nghiệp trung học cơ sở, thành công thi đậu vào trường cấp ba mà họ mong muốn. Có lẽ hai người đã âm thầm xác định tình cảm với nhau nên bầu không khí cũng đã thay đổi, tuy vậy họ vẫn lén lút và không dám cho tôi biết.

Tôi chỉ mỉm cười, không vạch trần bọn họ làm gì.

Tôi đến thế giới này đã được tám năm, thời gian ở đây chỉ còn lại hai năm mà thôi.

Trong hai năm cuối cùng này, tôi bắt đầu chuẩn bị cho sự ra đi của mình.

Thực ra, tôi đã chuẩn bị từ sớm rồi.

Chờ sau khi tôi đi, Tô Tề cũng sắp trưởng thành rồi, Đường Thư An cũng vậy, tôi sẽ chia số tiền mà mình tích góp được làm hai phần, mỗi người giữ lấy một phần.

Về những mặt khác, tôi tin Tô Tề đã có năng lực sống bình an trên thế giới này.

Đường Thư An cũng đã hoàn toàn hòa nhập được với nơi này, bà đã biết giao tiếp với người khác, và có Tô Tề ở đây nên bà sẽ không phải chịu bất kỳ nỗi oan ức nào cả.

Thế là đủ rồi, còn tôi....

Mười năm vừa qua, có lẽ tôi sẽ tan biến hoàn toàn.

Nhưng vốn dĩ tôi đã chết rồi, có thể có mười năm này, có thể trở lại thời điểm ba tôi tám tuổi, đưa ông và mẹ bước ra khỏi vũng lầy, bấy nhiêu thôi cũng đã tốt lắm rồi.

Tôi biết Tô Tề rất nhạy bén, vì vậy cho đến khi rời đi, tôi vẫn sống bình thường, không để lộ ra điều gì bất thường.

Năm Tô Tề lên lớp 11, cũng là năm thứ mười.

Ngày tôi rời đi đến rất nhanh, thậm chí tôi còn đoán được khi nào mình sẽ rời đi.

Tôi tới đây vào một buổi chiều, lúc mặt trời vừa mới lặn, và có lẽ khi rời đi cũng sẽ vào khoảng thời gian ấy.

Năm giờ chiều, Tô Tề tan học trở về với một cái bánh ngọt thật to trong tay, theo sau là Đường Thư An.

Nhìn thấy tôi, Tô Tề nở nụ cười, “Ngày này mười năm trước là ngày chị xuất hiện, hôm nay là ngày kỷ niệm mười năm, Tô Hoan, cảm ơn chị, cảm ơn chị đã xuất hiện và cho em cuộc sống mới.”

Tôi ngây ngẩn cả người, hốc mắt vừa đau vừa sưng.

“Em không cần cảm ơn chị, người nên nói cảm ơn là chị mới phải.”

Cảm ơn ba đã cố gắng hết sức để đưa cho con tất cả những gì ba có.

Con xin lỗi vì trước kia đã không chịu hiểu, không thể bình an lớn lên như ba mong đợi.

Trên mặt Tô Tề chợt xuất hiện làn khói mờ kì lạ, ông vẫn đang nói chuyện, nhưng tôi chẳng nghe thấy gì nữa.

Hết thời gian rồi.

Không gian dừng lại, ngay cả biểu cảm trên mặt Tô Tề và Đường Thư An cũng dừng lại theo, cơ thể tôi tiêu tán từng chút từng chút một, cuối cùng bay giữa không trung, giống như mười năm kể từ khi tôi chết.

“Thời gian mười năm đã đến rồi.”

Tôi lại nghe thấy giọng nói đó.

“Cảm ơn anh.” Tôi trả lời thật nghiêm túc.

“Chờ sau khi cô đi, cuộc sống của bọn họ vẫn sẽ tiếp tục, họ sẽ nhớ rõ sự tồn tại của cô, nhưng họ sẽ quên đi dung mạo và tên của cô. Cô sẽ ra đi một cách hợp lí trong trí nhớ của họ.”

“Cảm ơn”, tôi càng thêm cảm kích

Dù sao hiện giờ điều tôi lo lắng nhất là sau khi tôi đi, bọn họ sẽ đắm chìm trong đau đớn.

Ban đầu, tôi đã hứa sẽ luôn ở bên họ.

Xin lỗi, con thất hứa rồi....