Chương 1 - Cửu Nương Tìm Lại Định Mệnh
Ta vốn chỉ là một thôn phụ hiền lành chất phác.
Hôm nọ lên núi đốn củi, tình cờ gặp một chàng thợ săn trẻ bị thương.
Chàng ấy thân hình cao lớn, khí phách dũng mãnh, lại tuấn tú bậc nhất mười dặm quanh thôn.
Ta đem chàng về nhà, tận tâm chăm sóc hai ngày liền: nào gà, nào vịt, hết thảy mỹ vị đều dâng.
Chàng cảm kích, liên tục tạ ơn:
“Đa tạ đại tẩu!”
“Đại tẩu thật là người tốt!”
Đến ngày thứ ba, ta khẽ xoa tay, mặt đỏ mà nói:
“Đại ca… ta muốn nhờ ngươi một việc.”
“Nhà ta… muốn lưu lại một giọt h /uyết m /ạch, mong ngươi… cho mượn đôi chút.”
Chàng thợ săn k /inh h /ãi, nghiêm giọng quát:
“Ngươi… ngươi không biết hổ thẹn! Sao lại c /ởi á /o? Chớ lại gần!”
Nhưng chàng bị thương, còn ta vốn quen việc đồng áng, sức mạnh chẳng kém ai.
Cuối cùng… ta đắc thủ.
Trời chưa sáng, chàng phẫn nộ rời về căn gỗ trên núi, nhất quyết cắt đứt mọi giao du.
Ta cũng chẳng dám bén mảng, lại trở về dáng vẻ thôn phụ hiền lành như xưa.
Một tháng sau, ta tìm đến căn gỗ kia, ngồi trước cửa mà khóc lóc.
Chàng sầm mặt, lạnh lùng hỏi:
“Ngươi, ngươi đ /àn b /à v /ô s /ỉ, còn đến đây làm gì?”
Ta nước mắt đầm đìa, nghẹn ngào thưa:
“Không… không mang thai… hu hu… xin chàng… cho mượn thêm một lần nữa!”
1
Ta tên gọi Cửu Nương, là đứa con mà mẫu thân ta dốc hết sức lực mới sinh được sau tám lần mang nặng. Khi ta chào đời, người đã bốn mươi tuổi, th /ân th /ể hao mòn, lại chưa từng sinh nổi một mụn con trai.
Mẫu thân than thở: “E rằng nhà họ Thẩm chúng ta số đã t /uyệt t /ự, chẳng có mệnh sinh con nối dõi.”
Phụ thân ta vốn là nông phu hiền lành, tự trách kiếp trước tạo nghiệp, khiến hương hỏa nhà họ Thẩm đứt đoạn trong tay mình. Đêm ấy, người lặng lẽ tr /e /o m /ình trên cây lê trước sân, dùng dây lưng mà qu /yên s /inh.
Mẫu thân th /ân th /ể vốn đã suy, tám tỷ tỷ đều đã xuất giá, ông bà nội sớm khuất núi, nay phụ thân lại ra đi. Người cắn răng nuôi ta đến t /ám t /u /ổi thì cũng lâm b /ệnh mà mất.
Trước khi nhắm mắt, người gửi gắm ta cho một nhà họ Tạ trong thôn, bảo họ nuôi ta làm đồng dưỡng tức, chỉ cần cho ta bát cơm, đừng để ch /et đói là được.
Nhà họ Tạ khá giả, vợ chồng chỉ có một con trai là Tạ Diệu Tông, lớn hơn ta ba t /uổi, th /ân th /ể yếu đuối. Thấy ta đáng thương, họ nhận ta về.
Từ đó, ta vừa là nha hoàn vừa là vị hôn thê, cùng Diệu Tông lớn lên như thanh mai trúc mã. Cha mẹ Tạ gia nói, đợi ta mười lăm tuổi cập kê sẽ cho bọn ta viên phòng, mong ta sinh cho họ một đứa cháu trai mập mạp.
Ta cũng mong đợi, lấy đó làm mục tiêu:
“Ta phải sinh cho Diệu Tông ca một đứa con trai béo khỏe, báo đáp ân dưỡng dục của Tạ gia!”
Nhưng Diệu Tông lại cười nhạt:
“Đồ nhà quê, một chữ cũng chẳng biết, còn mơ viên phòng với ta? Đợi ta đỗ công danh, việc đầu tiên là hưu nàng!”
Nào ngờ, chẳng đợi đến ngày ta cập kê, Diệu Tông đã bị phong hàn c /ướp mất t /ính m /ạng.
Ta mới m /ười l /ăm, đã thành quả phụ.
Song thân Tạ gia mất đứa con duy nhất, khóc đến đ /ứt r /uột, còn mắng ta là sao chổi, kh /ắc t /ử. Ta chẳng để tâm, chỉ tự nhủ:
“Cha mẹ tuy miệng lưỡi như d /ao, lòng dạ vẫn thương ta. Ta sẽ thay Diệu Tông giữ gìn Tạ gia.”
Thế nhưng nỗi đau mất con khiến họ vừa thấy ta lại bực. Ai ngờ chỉ hai năm sau, phu phụ ấy cũng lần lượt quy tiên.
Ba gian nhà ngói, hơn chục mẫu ruộng, một con trâu, ba con heo, ba chục gà vịt… tất thảy đều thuộc về ta.
Họ hàng Tạ gia nhân nghĩa đến “giúp đỡ”, ta cầm d /ao bếp mà tiễn họ ra cửa. Hừ, cũng lắm người “tốt bụng” thay!
Thế là ta vừa thủ t /iết vừa giữ hiếu, ngày tháng khổ cực. Thi thoảng đành gi /e /t gà m /ổ vịt bồi bổ thân mình, kẻo thân tàn sức kiệt.
Một hôm, ta lên núi đốn củi, chợt nghe tiếng kêu c /ứu.
Đến nơi mới thấy Họ Hách Trì, thợ săn trong làng, đang nằm dưới hố, ng /ực m /á /u chảy ròng.
Nghe đồn chàng là cháu xa của lão thợ săn, đến phụng dưỡng lão. Sau khi lão mất, chàng ở lại, dựng nhà gỗ trên núi, sống bằng nghề săn b /ắn, thỉnh thoảng mới xuống chợ.
Thân hình cao lớn, mày kiếm mắt sáng, đeo ống tên bên hông, tay cầm cung, khiến bao cô nương thôn dã phải si mê. Nhiều nhà nhờ mai mối cầu thân, chàng đều từ chối, nói muốn thủ tang cho thúc phụ.
Giờ nhìn chàng nằm trong hố, hai v /ết th /ương ở ng /ực, x /ương c /ốt g /ãy mấy chỗ, mặt tái nhợt, môi trắng bệch, ta không khỏi xót xa.
“Huynh Hách Trì? Sao ra nông nỗi này?”
Chàng khẽ mở mắt, đáp yếu ớt:
“Thẩm… thẩm tẩu… săn lợn rừng, bị húc xuống hố, g /ãy mấy x /ương…”
Ta vội nói:
“Trời ơi, khổ thân huynh quá! Đừng lo, tẩu kéo huynh lên ngay.”
Ta dùng dây gùi củi buộc vào người chàng, kéo chàng lên khỏi hố. Thấy chàng khó đi, ta liền quỳ xuống lưng:
“Hách huynh, lên đi, ta cõng!”