Chương 2 - Cướp Ngôi

2.

Sáng sớm, tiểu cô cô được người đưa trở về.

Lúc uống nước, người đến cái chén cũng đều cầm không nổi.

Đám ma ma chê cười người: "Nghe nói tối hôm nàng ta qua cầu xin tha thứ không biết bao nhiêu lần, thật quá yếu ớt."

"Còn tưởng rằng người có bao nhiêu lợi hại, không nghĩ tới cũng chỉ là nhìn thì đẹp mắt nhưng lại không dùng được."

"Cũng không cân nhắc một chút, dám cho rằng điện hạ của chúng ta cũng giống như mấy bao cỏ nhà Ngô kia."

Tiểu cô cô chỉ nghe không nói, đem một chút cao dược bôi trên thân thể.

Thị nữ hồi môn của nàng ở một bên hoảng loạn: "Công chúa, hoàng thất Bắc Tề nếu hỏi tới người tính trả lời thế nào?"

Tiểu cô cô rất bình tĩnh: "Bản công chúa tự có phân bố."

Ta cầm tay tiểu cô cô: "Cô cô, chúng ta trốn đi, ta biết trong viện tử này có lỗ chó, chúng ta có thể chui qua."

Nàng cười cười, lấp một viên kẹo vào trong miệng ta: "Oanh oanh, kiếp này chúng ta không trốn."

"Kiếp này, chúng ta nhất định sẽ cùng nhau sống sót."

Cái gì mà một kiếp này một đời kia, ta nghe không hiểu.

Tiểu cô cô bôi xong thuốc liền ngủ mất, không nhúc nhích.

Ta canh giữ ở bên giường của nàng, thỉnh thoảng kiểm tra hơi thở của người.

May mắn là người vẫn còn sống.

Trong lúc đó Hạ Lan Tranh cũng ghé qua một lần.

Thời điểm ta được đưa vào vương phủ của hắn, hắn cũng mười bảy tuổi.

Vóc dáng của hắn so với hoàng huynh cao nhất của ta dường như còn cao hơn, bộ dạng so với hoàng huynh soái nhất của ta cũng thêm mấy phần soái hơn.

Hắn nhìn ta, nói Ngô quốc chúng ta quả thực là súc sinh, hài tử nhỏ như vậy cũng đưa tới hòa thân.

Người hầu theo ta cười, nói ta mặc dù nhỏ nhưng là vị công chúa xinh đẹp nhất trong tất cả các công chúa của Ngô quốc, nuôi thêm mấy năm liền có thể hầu hạ người.

Kết quả Hạ Lan Tranh vừa nhấc tay lên, đầu người hầu kia liền rơi xuống.

Nghe nói vài toà thành của Ngô quốc chúng ta đã bị hắn chiếm được.

Nghe nói người Ngô chết ở trong tay hắn nhiều vô số kể.

Ta cẩn thận từng li từng tí ngăn lại trước mặt hắn: "Ngươi...Ngươi không được giết tiểu cô cô của ta, nàng ấy là người tốt."

Hạ Lan Tranh hừ lạnh một tiếng, nói ta là đồ ngốc.

Ta không có sinh khí.

Từ nhỏ đến lớn, tất cả mọi người đều nói ta là kẻ ngốc nghếch.

Chỉ có nương cùng tiểu cô cô nói ta không ngốc, nói ta chỉ là bị một trận kinh hãi.

Nói chờ đến khi ta trưởng thành, khỏi bệnh rồi, nhất định sẽ trở thành một cô nương thông minh xinh đẹp.

Hạ Lan Tranh hôm nay rất kỳ quái, hắn không có rút đao của mình ra, chỉ lặng yên đứng nhìn tiểu cô cô.

Ta không thể làm gì khác ngoài việc theo dõi và quan sát.

Tiểu cô cô của ta rất xinh đẹp, xinh đẹp giống hệt nương của ta.

Người cười đẹp, ngủ cũng đẹp, nhẹ nhàng mềm mại giống như loại vải nhung thượng đẳng nhất.

Nhưng ta thích nhất là lúc nàng hái sen trên hồ bằng những đồng xu của mình. Người lấy hoa sen làm tang sức cho ta, lấy lá sen làm ô cho ta.

Khi người cúi đầu xuống, đến gió cũng đều trở nên ôn nhu.

Ta đem những điều này nói cho Hạ Lan Tranh nghe, hi vọng hắn nhìn thấy được điểm tốt của tiểu cô cô, không tức giận với tiểu cô cô.

Hạ Lan Tranh cuối cùng cũng rời đi, nhưng cũng ôm theo ta đem ra ngoài.

Hắn nói ta ồn ào hơn cả chim sẻ Bắc Tề, líu ríu không ngừng.

Hắn còn dặn ta đừng chơi trong viện, tránh vào làm phiền đến tiểu cô cô đang nghỉ ngơi.

Ta thở dài một hơi.

Hắn để tiểu cô cô nghỉ ngơi, có phải chính là biểu thị rằng hắn sẽ không giết tiểu cô cô?