Chương 1 - Cướp Ngôi
1.
Ngày xuân nắng ấm.
Tiểu cô cô đưa ta đến chơi ở một dòng suối nhỏ.
Ta năm nay bảy tuổi, tiểu cô cô mười bảy, người là tới đây để chăm sóc ta.
Người hông cẩn thận ngã một phát, toàn thân đều ướt sũng.
Ta đang tính đi gọi thị nữ, nhưng người không cho, thậm chí còn vốc thêm nước lên tóc khiến cho toàn thân càng ướt hơn.
Giọt nước trong vắt từ cổ nàng trượt xuống, tựa như trân châu lướt qua bên trên bạch ngọc.
Phu quân của ta Hạ Lan Tranh cưỡi ngựa từ một bên đi đến.
Hắn nhíu mày, nghiêm nghị một câu: "Còn ra thể thống gì nữa."
Ta bị dọa đến trốn ở sau lưng tiểu cô cô, Hạ Lan Tranh sẽ giết người mất.
Người hầu đi theo ta từ nhà ta, cũng đã bị hắn giết mất mấy người.
Nhưng tiểu cô cô lại không sợ, người đi chân trần đứng yên trong làn nước, ngửa đầu lên nhìn hắn cười, giọng đầy ôn nhu: "Quân Vương điện hạ, y phục của thần thiếp không may bị ướt, có thể mượn áo lông cừu của người dùng tạm một lát không."
Hạ Lan Tranh lạnh lùng nhìn người.
Ta đang muốn quỳ xuống cầu tình cho tiểu cô cô, thì Hạ Lan Tranh liền cởi áo lông cừu ném trên thân tiểu cô cô, sau đó đánh ngựa rời đi.
Ta lúc này mới dám mở to miệng thở gấp, cũng nhắc nhở tiểu cô cô lần sau nên cách xa Hạ Lan Tranh một chút.
Tiểu cô cô sờ lên mặt của ta: "Oanh Oanh, không cần phải sợ, cô cô sẽ bảo vệ con."
Đêm đến, không thấy tiểu cô cô, ta chạy khắp nơi tìm kiếm người.
Sau đó nghe thấy giọng ma ma chăm sóc nói: "An Bình công chúa này thật không biết liêm sỉ, mượn danh nghĩa chăm sóc cháu gái vào ở tại vương phủ chúng ta, cuối cùng lại là đến để câu dẫn phu quân của cháu gái ruột mình."
"Ngươi tận mắt nhìn thấy người đi vào gian phòng của Quân Vương điện hạ?"
"Đương nhiên là ta tận mắt nhìn thấy, nàng khoác lên mình chiếc áo lông cừu của điện hạ, bên trong dường như còn không mặc y phục."
Bọn họ nói người ngay trên đường đến hòa thân đã bắt đầu câu dẫn người hộ tống là Hạ Lan Tranh.
Hạ Lan Tranh mấy lần muốn giết người, nhưng người đến một chút nhãn lực nhìn thấy cũng không có.
Ta từ khi năm tuổi đã bị đưa tới Bắc Tề hòa thân.
Hai năm sau, tiểu cô cô cũng bị đưa tới cho lão Hoàng đế đang bệnh nặng.
Hiện tại Lão Hoàng đế mặc dù đã băng hà, nhưng người vẫn như trước đây vẫn là hoàng phi, lại chủ động đi vào gian phòng của nhi tử.
“Điện hạ chúng ta ghét nhất chính là nữ tử Ngô quốc."
"Nhìn đi, chờ một lúc nữa điện hạ liền gọi người vào nhặt xác nàng ta ra."
Ta nghe vậy vội chạy về hướng gian phòng của Hạ Lan Tranh, trên đời này ngoại trừ nương ta, tiểu cô cô chính là người đối tốt với ta nhất, ta không muốn người chết.
Nhưng người hầu ở cửa không cho ta vào, ta chỉ có thể khóc rống lên.
Sau đó giọng của tiểu cô cô từ trong phòng truyền đến: "Oanh Oanh, ngươi về trước đi, ta một hồi liền trở về."
Nàng nói ta phải nghe lời, nàng nói sẽ không gạt ta.
Ta không tin, rõ ràng lời nói của người đều không có chút khí lực.
Người hầu đem ta ôm đi, ta bị giam vào gian phòng.
Chúng ta chờ, đợi đến lúc ngất đi tiểu cô cô vẫn chưa trở lại.
Người ẫn là lừa ta, người rõ ràng nói một hồi sau sẽ trở về.