Chương 7 - Cưới Nhầm Vai Phụ Nhưng Súng Là Của Anh Ấy
17.
Lúc này A Cửu mới cảm nhận được bầu không khí có gì đó sai sai.
Cô ấy đập trán:
“Ối trời đất, hiểu lầm hiểu lầm!”
A Cửu tháo bộ tóc giả xuống, giọng cũng chuyển về nữ tính trong trẻo:
“Tôi là nữ, vừa mới hoàn thành nhiệm vụ thôi! Tôi với Tống Thanh chỉ là bạn bè thuần khiết, tuyệt đối không có ý đồ gì với cô ấy!”
Tôi ôm trán:
“Câu sau khỏi nói cũng được…”
“Vậy còn Chu Dịch cũng là nữ à?”
Phó Giác rõ ràng không có ý định bỏ qua:
“Ảnh chụp đẹp đấy. Rất ăn tiền. Cổ phiếu tập đoàn Chu còn nhờ vậy mà tăng mấy điểm.”
Anh bật cười:
“…Biến mất nửa tháng, vừa xong nhiệm vụ đã không về nhà mà chạy đi gặp bạn trai cũ. Tống Thanh, mấy tin nhắn tôi gửi, em đọc được mấy cái?”
“Tại góc chụp thôi, paparazzi bịa đấy! Em ký hợp đồng xong là đá hắn ta đi ngay rồi còn gì!”
Tôi cãi lý mà chẳng có tí khí thế nào, cố gắng tìm cách lấp liếm.
Bỗng nhiên, tôi nhận ra một chuyện không ổn.
“Khoan đã. Sao anh biết em ở đây? Với cả, sao anh vào được chỗ này?”
Cơ sở này tuy trông xập xệ, nhưng hệ thống an ninh cực cao.
Đừng nói người ngoài, người trong tổ chức mà không đủ quyền cũng không vào được.
Cho dù Phó Giác cũng là “người trong nghề” thì cũng không thể tùy tiện xâm nhập địa bàn tổ chức khác như vậy.
Phó Giác nhướng mày, nói nhẹ nhàng:
“Lão Trần cho anh vào.”
Tôi sững người:
“Anh quen lão Trần?”
Vừa dứt lời thì người được nhắc đến xuất hiện như triệu hồi.
Lão Trần bưng khay cơm, trên đó là hai phần cơm hộp nóng hổi:
“Thanh này, A Cửu, đến giờ ăn tối rồi.”
Vừa bước vào thấy Phó Giác, lão reo lên:
“Ơ kìa, suýt quên là thằng Phó cũng đến. Đợi tí, để tôi đi lấy thêm phần nữa.”
Cách nói quen thuộc của lão khiến tôi choáng váng.
“Lão Trần… lão quen anh ấy thật à?”
“Dĩ nhiên rồi.”
Lão Trần còn ngạc nhiên hơn tôi:
“Thằng Phó chẳng phải là cộng sự của cô bốn năm trước à? Lúc hợp tác với tổ chức Hắc Liệp đó.”
18.
Hắc Liệp… bốn năm trước?
Trong đầu tôi chợt lóe qua gương mặt xa lạ—mặt chữ điền, da ngăm đen, ánh mắt mờ mờ vô cảm, toàn thân toát lên khí chất “đừng có lại gần”.
Lúc đó tôi còn đang học đại học, vừa đúng lúc tổ chức cần người cho một chiến dịch liên minh lớn nên tạm thời bắt tay với tổ chức Hắc Liệp.
Tôi được phân làm cộng sự của một “tay lão luyện” bên họ.
Cấp trên chỉ nói là “cao thủ”, đến tên mã cũng không tiết lộ.
Không ngờ tôi và người đó phối hợp ăn ý đến đáng kinh ngạc.
Mấy lần hiểm nghèo đều nhờ hắn cứu kịp.
Nhưng sau nhiệm vụ, hắn biến mất không dấu vết.
Do bảo mật nên tôi cũng không tìm kiếm.
Chỉ nghe cấp trên sau đó khen tôi “không giống lính mới, gan to, liều lĩnh”.
Từ lần đó, tổ chức bắt đầu trọng dụng tôi.
Trong ký ức của tôi, cộng sự đó là người trầm lặng, ngoại hình mờ nhạt kiểu quăng vào đám đông cũng không ai nhận ra.
Còn Phó Giác trước mặt tôi bây giờ — đẹp đến mức gây phản cảm.
Tôi nghẹn giọng:
“Lão Trần, lão chắc chắn… Phó Giác chính là cộng sự hồi đó của tôi?”
“Chắc chắn.
Cô không biết à?”
“Cô ấy không biết.”
Phó Giác đúng lúc chen lời:
“Nhiệm vụ lúc đó yêu cầu phải hóa trang.”
Tôi sực nhớ ra, tổ chức từng nhắc một vài thành viên sẽ cần cải trang khi hành động.
Còn tôi thì bị đánh giá “không cần thiết”, cho đi làm bằng mặt mộc luôn.
Lão Trần:
“Vậy hai người cưới nhau là…?”
Phó Giác gật đầu:
“Là tôi tính toán sẵn.
Thấy cô ấy gửi đơn xin kết hôn, tôi liền đẩy hồ sơ mình vào, đặt ở hàng đầu… cho dễ thấy.”
19.
Tôi hóa đá:
“Anh… anh lừa cưới tôi hả?!”
“Lừa cưới?”
Phó Giác nhíu mày,
“Không phải em thích anh sao?”
“Tôi… tôi bao giờ nói là thích anh hả?!”
Phó Giác không lập tức phản bác tôi.
Anh nghiêng đầu, ánh mắt chuẩn xác bắn về phía một bóng người đang ước được độn thổ – A Cửu.
“A Cửu.” Giọng Phó Giác rất bình tĩnh, “Cậu nói xem?”
A Cửu bật ra mấy tiếng cười khô khốc, ánh mắt lảng tránh, sống chết không dám nhìn tôi với Phó Giác:
“Ờm… cái này… chuyện xảy ra cũng hơi ngoài ý muốn… hôm nay trời đẹp ghê ha, ha ha ha… Ơ kìa Thanh, cậu nhìn cái mảng tường này xem, tróc sơn mà còn có nghệ thuật cơ đấy…”
Thấy cái vẻ lấp liếm đó, tôi lập tức biết có chuyện.
“A Cửu!”
Cô ấy run rẩy, lập tức xẹp xuống.
“Được rồi, được rồi, tôi khai! Chuyện này nói ra thì lỗi cũng tại tôi… Tôi đâu có nghĩ cái cộng sự đó lại chính là Phó Giác đâu chứ…”
Cuối cùng, qua lời A Cửu, tôi cũng biết được sự thật năm xưa.
Trong đợt hành động liên minh năm đó, A Cửu đảm nhận hỗ trợ ngoại vi, có một lần cần xác nhận tình hình nên ghé trạm giám sát tìm tôi.
Cô ấy đứng bên cửa sổ, tình cờ thấy tôi – bình thường luôn lạnh lùng – lúc đó lại đang nắm lấy chiếc áo khoác cũ của gã cộng sự mặt chữ điền, mặt đỏ ửng, ngẩng đầu lên nói:
“Em đã vì anh làm bao nhiêu việc rồi, anh không thể… thích em một chút sao?”
A Cửu lập tức tưởng tượng ra một bộ tiểu thuyết đau thương hàng trăm ngàn chữ về mối tình đơn phương đầy giày vò.
Là bạn thân của tôi, cô thấy mình không thể khoanh tay đứng nhìn tôi tủi thân như vậy được.
Thế là vào một buổi chiều muộn khi gã kia đi lẻ, A Cửu len lén mò tới.
Cô nghiêm túc khuyên nhủ:
“Này, cậu cũng cứng đầu quá đấy! Đồng đội của cậu thích cậu rõ rành rành rồi, chẳng lẽ cậu không thể đáp lại một chút à? Thích người ta thì chết à? Cô ấy tốt thế cơ mà!”
Tên mặt chữ điền im lặng thật lâu, cuối cùng chỉ buông một câu:
“Cô ấy còn nhỏ.”
A Cửu nghe xong thì lòng lạnh đi một nửa.
Cô tưởng hắn từ chối khéo. Nghĩ là tôi hết hy vọng rồi.
Nhưng lúc cô quay người định đi, gã kia lại gọi giật cô lại, hỏi:
“…Đồng đội tôi thích kiểu người thế nào?”
20.
A Cửu lúc đó hăng lắm, hai mắt sáng rực:
“Tôi tả cho hắn một hình tượng đỉnh cao luôn! Cao ráo, chân dài, vai rộng eo thon, đẹp trai đến mức làm hàng vạn cô gái đổ gục!”
“Kết quả… chẳng thấy gì thêm. Tôi cũng sợ cậu buồn nên giấu luôn, chẳng dám nhắc lại nữa.”
“Cho tới khi cậu càm ràm với tôi, nói cái tên cộng sự bốn năm trước lười bỏ xừ, ăn xong không bao giờ rửa bát… lúc đó tôi mới biết mình nghe nhầm.”
“Hồi đó cậu nói là: Em vì anh làm bao nhiêu thứ rồi, anh có thể đi rửa cái bát không?”
Kể xong, A Cửu như bị rút sạch sức lực:
“Thanh, tôi xin lỗi cậu… xin lỗi cậu thật sự…”
Sự thật sáng tỏ.
Phòng giám sát chìm trong im lặng như chết.
Tiếng sám hối của A Cửu còn vang vọng trong không khí.
Nhưng người suy sụp nhất không phải cô ấy.
Tôi quay sang nhìn Phó Giác bên cạnh.
Gương mặt anh lúc này… vô cùng đặc sắc.
Cái vẻ điềm tĩnh thường ngày nay lại lộ ra sự xấu hổ hiếm thấy.
“Rửa bát…?” Anh lặp lại, giọng khó tin.
“Đúng, rửa bát!” A Cửu đầy bi phẫn, “Lúc đó Thanh mệt muốn xỉu, chỉ muốn anh đứng dậy rửa bát giúp. Ai ngờ tôi lại nghe thành… thích cơ chứ!”
“Phụt—”
Tôi không nhịn nổi nữa, bụm miệng cười phá lên.
Nhìn Phó Giác bối rối đến đáng yêu, nghĩ đến chuyện nửa năm trước anh tỉ mỉ dàn dựng “cuộc hôn nhân” này, mà hóa ra tất cả bắt nguồn từ… một cú hiểu lầm khét lẹt thế này, tôi cười đến nỗi không thở được, nước mắt cũng suýt trào ra.
“Phó Giác… anh… hahaha… chỉ vì năm đó tôi bảo anh rửa cái bát, mà anh gói mình lại đem đến cầu hôn tôi á? Cái giá này đắt quá rồi!”
Phó Giác hít sâu một hơi, dường như đã tiêu hóa xong sự thật lố bịch kia.
Anh tiến lại gần, nắm lấy cổ tay tôi:
“Điều lệ số ba của tổ chức: Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, thành viên phải lập tức báo cáo hành tung cho bạn đời. Em vi phạm nghiêm trọng, về nhà viết kiểm điểm.”
“Hả?” Tôi bị màn này làm ngơ ngác:
“Tổ chức mình có cái quy định đó hả?”
“Bây giờ thì có rồi.”
Anh kéo tôi đi luôn, không cho A Cửu và lão Trần cơ hội phản ứng.
Đi ngang qua A Cửu, anh dừng lại nửa bước, lạnh giọng:
“Còn cô, biết mà không báo, đồng lõa. Thưởng Tết trừ một nửa.”
“Gì cơ? Phó Giác! Anh không được vậy chứ!”
Tiếng gào thảm thiết của A Cửu bị bỏ lại sau lưng.
Gào cái gì chứ?
Phó Giác có phải người trong tổ chức đâu, quản gì được thưởng của cô ấy?