Chương 6 - Cưới Nhầm Vai Phụ Nhưng Súng Là Của Anh Ấy

15.

Tôi nở một nụ cười giả tạo chuẩn mực, tốc độ đổi mặt khiến cả lão Trần cũng phải há hốc mồm:

“Chu tổng thật khách sáo. Đúng lúc quá, công ty chúng tôi hiện đang có mấy dự án cực kỳ tiềm năng, rất cần những nhà đầu tư có tầm nhìn như anh.”

Tôi quay sang A Cửu: “Mang bản kế hoạch cho Chu tổng xem đi.”

A Cửu đơ luôn — làm gì có bản kế hoạch nào?

Tôi mặt không biến sắc, rút đại một xấp tài liệu từ đống giấy lộn dùng để che mắt kiểm tra, đặt trước mặt Chu Dịch:

“Mời Chu tổng!”

Nửa tiếng sau, Chu Dịch ký vào một hợp đồng với con số cao ngất, nội dung thì mơ hồ đến mức chính tôi còn chẳng biết thật ra là đang đầu tư cái gì.

Nhưng Chu Dịch ký rất vui vẻ.

Tôi lịch sự tiễn “nhà đầu tư lớn” xuống lầu.

Không ai để ý tới tiếng tách cực khẽ vang lên từ bụi cây bên đường.

Tối hôm đó, một tin tức chấn động leo thẳng lên hot search:

【Sốc! Thái tử tập đoàn Chu – Chu Dịch lộ bạn gái bí ẩn! Tạo hình công trường gây sốt!】

Nhấn vào, là bức ảnh mờ chụp tôi và Chu Dịch “ly biệt đầy quyến luyến”.

Anh ta vest chỉnh tề.

Tôi thì mặt mũi lem nhem.

Không biết là do góc chụp hay photoshop, nhưng ánh sáng trong bức ảnh tạo ra cảm giác… hai người đang nhìn nhau đắm đuối.

Phần bình luận thì loạn hết cả:

“Má ơi là Chu Dịch? Cây sắt ngàn năm trổ hoa rồi???”

“Cô gái này nhìn lấm lem vậy thôi chứ ngũ quan quá xuất sắc!”

“Thật sự vừa từ công trường về à? Tạo hình ngầu dữ!”

“Style chiến đấu mà, make-up theo kiểu tổn thương nhẹ thôi.”

“Trời ơi tui nghiện rồi. Tổng tài vs mèo hoang lấm lem — combo đỉnh cao!”

“Ánh mắt đó… tôi thấy tình yêu! Thấy rồi đó!!”

Khi A Cửu dí cái iPad vào mặt tôi, tôi suýt phun cả ngụm cà phê.

Cô ta cười rung cả vai: “Mà công nhận, hình chụp cũng đẹp đấy chứ. Tay paparazzi này có tâm đó.”

Thái dương tôi giật giật.

Tin này chẳng ảnh hưởng gì tới công việc của tôi cả—dù sao mỗi lần đi làm nhiệm vụ tôi cũng hóa trang rồi.

Nhưng việc tôi đi công tác mà dính một đống tình tiết lãng mạn như này… thì thật sự chịu hết nổi.

“Không được, tôi phải lánh mặt một thời gian.”

Tôi quyết đoán trả lại iPad cho A Cửu, “Tổ chức có trạm quan sát nào kín đáo cần người không? Tôi đi trực vài hôm.”

A Cửu trợn mắt: “Muốn trốn Phó Giác thì nói đại đi. Được rồi, khu A2 mới trống, phòng giám sát cần người, cô qua đó trốn mấy ngày đi.”

“Chốt.”

16.

Chỉ có điều… tôi quên mất mình đã nhắn tin báo bình an cho Phó Giác ngay sau khi hoàn thành nhiệm vụ.

Ngày thứ tư.

Khi cánh cửa hợp kim mở ra, tôi tưởng là người đến đổi ca, nên không ngẩng đầu lên:

“Đến rồi à? Biên bản bàn giao ở trên bàn…”

Câu nói chưa dứt, bản năng nghề nghiệp khiến tôi lập tức cảm thấy có gì đó sai sai.

Tôi cứng ngắc quay đầu lại.

Phó Giác mặc áo sơ mi, cổ áo mở cúc, mái tóc vốn luôn được chải gọn giờ rối nhẹ, vài sợi che mất phần chân mày.

Anh ấy mím chặt môi, ánh mắt u tối dừng lại trên người tôi.

Tôi lờ mờ ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt từ anh.

Phó Giác hiếm khi hút thuốc, trừ khi tâm trạng cực kỳ tệ.

“Vợ à,” giọng anh không lớn, nghe không ra cảm xúc, “trốn giỏi đấy.”

Da đầu tôi lập tức căng cứng:

“Em trốn gì đâu… nhiệm vụ gấp mà. Em vừa hết ca, đang định về nhà đây.”

Còn chưa nói xong thì cánh cửa bên cạnh phát ra tiếng “két” rồi mở ra.

“Thanh, cây HK416 mới của chị em để đâu rồi… Ơ? Người này là…?”

A Cửu đội cái đầu tóc ngắn rối tung, mặc quần áo công nhân, mang giày combat, quấn ngực phẳng lì, mặt còn dính vết bẩn, bước vào với phong thái của một cậu trai trẻ lôi thôi.

Nhìn kiểu gì cũng là một thằng nhóc nghịch ngợm.

Đôi mắt tròn xoe của A Cửu nhìn tôi rồi lại nhìn Phó Giác, rõ ràng chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Phó Giác cười—nhưng nụ cười đó lạnh đến rợn người.

“Xin lỗi vì làm phiền. Tôi đến đón vợ tôi về. Có vẻ cô ấy được chăm sóc rất chu đáo ở đây.”

A Cửu chẳng nghe ra ý ngoài của anh, hớn hở đáp:

“À thì ra anh là Phó Giác! Nghe danh đã lâu! Yên tâm, tôi với Thanh ăn chung ở chung mỗi ngày, cô ấy sống rất ổn.”

Vừa nói còn tiện tay định vỗ vai tôi theo thói quen.

Sắc mặt Phó Giác lại càng đen sì:

“Hai người ăn chung, ở chung?”