Chương 3 - Cuộc Tình Đẫm Nước Mắt

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

3

“Nếu nhập viện… tôi còn được bao lâu?” Giọng tôi bình thản đến mức nghe như đang bàn chuyện sống chết của người khác.

“Nếu tích cực điều trị, có lẽ được một năm.” Bác sĩ hơi ngập ngừng, “nhưng sẽ rất đau đớn.”

Ngoài cửa sổ, nắng đang đẹp. Vài bệnh nhân thong thả đi dạo trong vườn, một cô gái trẻ đẩy chiếc xe lăn chở ông cụ, cười rạng rỡ đến chói mắt.

“Tôi sẽ suy nghĩ.” Tôi gấp tờ chẩn đoán bỏ vào túi xách, vừa đứng lên thì một cơn choáng khiến suýt ngã.

Bác sĩ vội đỡ tôi: “Có cần tôi liên hệ người nhà không?”

Tôi lắc đầu. Trong đầu chỉ thoáng hiện ra Thẩm Yến chắc đang ở tận Hàng Châu họp, tin nhắn cuối anh gửi chỉ có: “Anh công tác một tuần, có việc thì tìm Chu Duy.”

Trở về căn nhà trống vắng, tôi bắt đầu thu dọn thư phòng – thứ duy nhất trong bản thỏa thuận ly hôn được xác định thuộc về tôi.

Kệ sách của Thẩm Yến gọn gàng như thư viện, sách chuyên ngành xếp theo thứ tự chữ cái, tạp chí kiến trúc xếp theo ngày tháng. Thứ cảm giác ngăn nắp gần như ám ảnh ấy từng khiến tôi say mê.

Ngăn kéo dưới cùng khóa lại, nhưng chìa dự phòng vẫn nằm trên chùm chìa khóa của anh – anh chưa bao giờ phòng bị tôi, bởi tin rằng tôi sẽ không bao giờ tò mò xâm phạm.

Hôm nay, chẳng hiểu vì sao tôi lại lấy chìa khóa. Âm thanh kim loại tra vào ổ khóa vang lên như một tiếng thở dài.

Bên trong ngoài tài liệu còn có một chiếc hộp nhung nhỏ, mở ra là hai vé hạng nhất đi Paris.

Tên hành khách: Thẩm Yến, Kiều Yên.

Ngày khởi hành đúng dịp mà lẽ ra tôi và anh sẽ cùng đi Hokkaido kỷ niệm năm năm ngày cưới.

Còn có cả xác nhận đặt phòng – khách sạn boutique ở quận Montmartre, Paris, phòng honeymoon suite, người đặt: Kiều Yên.

Ngón tay tôi run đến mức cầm không nổi tờ giấy, dạ dày đột ngột quặn đau, mồ hôi lạnh túa ướt cả lưng.

Hóa ra những ngày kỷ niệm tôi tưởng anh đã quên, chỉ là anh không muốn ở bên tôi để cùng trải qua.

Đợi cơn đau dịu bớt, tôi cẩn thận xếp lại mọi thứ như chưa từng chạm đến chiếc hộp Pandora kia.

Tối đó, tôi nấu món sườn kho tàu mà anh thích nhất, trong thoáng chốc chợt nhận ra có lẽ đây là lần cuối cùng tôi vì anh vào bếp.

Bàn ăn vẫn đặt hai đôi đũa, dù biết chắc anh sẽ không về, nhưng thói quen đã thành phản xạ.

Nửa đêm, cơn đau lại ập đến, tôi co quắp trên sàn phòng tắm, máu nôn ra nhuộm đỏ nền gạch men trắng.

Điện thoại ngay trong tầm với, tên A Yến vẫn ở đầu danh bạ, nhưng cuối cùng tôi bấm gọi 120.

Tiếng còi cứu thương xé màn đêm, nhân viên y tế phá cửa xông vào khi tôi đang cố lê mình về phía cửa.

“Người nhà đâu?” Cô y tá trẻ vừa đo huyết áp vừa hỏi.

Tôi lắc đầu, cắn chặt răng không cho tiếng rên bật ra.

Trong phòng cấp cứu, bác sĩ cau mày nhìn kết quả xét nghiệm máu: “Phải mổ ngay, cần chữ ký của người nhà.”

Tôi run rẩy ký tên mình: “Tôi tự chịu trách nhiệm.”

Khi thuốc mê truyền vào tĩnh mạch, tôi lờ mờ thấy hình ảnh Thẩm Yến thời đại học, giơ mô hình tôi thiết kế lên trước giảng đường, lớn tiếng: “Tác phẩm của Ôn Tĩnh Thư nhất định phải đoạt giải nhất!”

Ngày ấy, ánh nắng ấm áp biết bao, khác hẳn ánh đèn vô trùng lạnh băng trong phòng mổ bây giờ.

Tỉnh dậy đã là chiều hôm sau, phòng bệnh tĩnh lặng, chỉ còn tiếng “tích… tích…” của chai dịch truyền.

Y tá nói có một người tên Lâm Ngữ đã gọi mười mấy cuộc. Tôi còn chưa kịp gọi lại thì cửa phòng bật mở.

Thẩm Yến đứng đó, âu phục nhăn nhúm, mắt đỏ ngầu, tay xách theo một hộp giữ nhiệt.

“Sao em không để bệnh viện liên lạc với anh?” Giọng anh khàn đặc, chẳng giống thường ngày.

Tôi cố gắng nở nụ cười: “Chỉ là tiểu phẫu thôi, không muốn làm phiền anh.”

Anh bước nhanh đến, “cạch” một tiếng đặt mạnh hộp giữ nhiệt xuống: “Chu Duy thấy xe cứu thương mới biết em nhập viện!”

Trong hộp là cháo thịt bằm trứng bắc thảo ở quán tôi thích nhất, giờ đã nguội lạnh, mặt cháo phủ một lớp váng mỏng.

“Cảm ơn, đúng lúc em cũng đói.” Tôi nói khẽ.

Ánh mắt anh dừng ở vết băng quanh bụng tôi, nhíu chặt mày: “Phẫu thuật gì mà phải cắt nửa cái dạ dày?”

“Thủng dạ dày thôi.” Tôi thản nhiên nói dối, múc một muỗng cháo đưa lên miệng, rồi lập tức ói ra.

Sắc mặt anh tối sầm: “Trước đây em thích nhất là món này.”

“Giờ khẩu vị thay đổi rồi.” Tôi lau khóe miệng, cố kìm những cơn buồn nôn dồn dập.

Anh ngồi cạnh giường, ngón tay vô thức gõ gõ lên đầu gối – thói quen mỗi khi suy nghĩ.

“Chuyện ly hôn…” Anh bất ngờ nói, “đợi em khỏe hẳn rồi tính.”

Tôi ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt anh đang dừng nơi cổ tay gầy guộc của tôi, chứa đựng phức tạp.

“Không cần.” Tôi nhẹ giọng, “cứ theo kế hoạch ban đầu đi.”

Anh bật dậy, ghế ma sát nền tạo tiếng chói tai: “Rốt cuộc em sao vậy? Trước kia chết cũng không chịu ly hôn, còn giờ…”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)