Chương 1 - Cuộc Sống Thay Đổi Khi Biến Mất
“Chương trình tuyệt mật này sẽ được khởi động sau một tuần nữa. Khi bắt đầu, toàn bộ thông tin của cô sẽ bị xóa khỏi hệ thống. Kể cả người thân cũng không được biết—coi như từ nay, trên thế gian này không còn người tên Trang Hạ nữa.”
“Trang Hạ, cô thật sự không nỡ rời chồng và con sao?”
Khi nhận được đơn xin tham gia của tôi, ngay cả giám đốc dự án cũng kinh ngạc hồi lâu. Dù sao, trước đây tôi từng xem gia đình là tất cả.
Tôi im lặng một lúc, rồi bình thản nói: “Họ đã có người mình quan tâm bên cạnh rồi. Còn đất nước… cần tôi hơn.”
Chỉ vì chồng tôi, Ngô Quân Kỳ, là đội trưởng trẻ tuổi nhất của lực lượng đặc nhiệm Quân khu Đông Nam.
Từng là vợ của quân nhân, tôi tự nguyện gác lại công việc nghiên cứu, bằng lòng làm hậu phương vững chắc cho anh ta. Nhưng mãi sau này tôi mới biết, ngoài kia còn có một người phụ nữ mà anh ta cưng chiều, bảo vệ đến tận xương tủy.
Trước khi ký tên xác nhận, tôi ngẩng đầu hỏi: “Vậy còn quan hệ hôn nhân giữa tôi và Ngô Quân Kỳ thì sao?”
Giám đốc khẽ ho hai tiếng, lộ vẻ ngại ngùng: “Tự động hủy luôn… Có lẽ cô sẽ—”
Chưa đợi ông nói hết, tôi đã cầm bút ký xuống, dứt khoát: “Nếu vậy, tôi tự nguyện tham gia ‘Kỳ Lân Kế Hoạch’. Một tuần nữa, tôi sẽ có mặt đúng giờ.”
Thấy tôi kiên quyết đến vậy, giám đốc xúc động đến rưng rưng nước mắt. “Đồng chí Trang Hạ, cảm ơn cô vì sự hy sinh to lớn này. Nhiệt liệt hoan nghênh cô gia nhập.”
Chỉ còn một tuần. Sau một tuần nữa, tôi sẽ không còn là vợ của ai, cũng chẳng là mẹ của ai. Tôi chỉ cho phép họ—được có tôi thêm bảy ngày cuối cùng mà thôi.
2.
Tôi biến mất một ngày, điện thoại chỉ có vài tin nhắn thúc giục tôi nấu cơm, ngoài ra chẳng ai hỏi han.
Gió đêm lạnh buốt thổi qua khiến cả người tôi tê dại. Khi đẩy cửa bước vào, căn nhà lại ấm áp đến chói mắt.
Điền Gia đang ôm con trai tôi chơi cắt dán. Thằng bé cúi đầu, ánh mắt đầy oán hận, cẩn thận cắt tấm ảnh gia đình, gỡ riêng khuôn mặt tôi ra, rồi dán ảnh của Điền Gia lên thay thế.
Phần ảnh của tôi bị xé nát thành từng mảnh nhỏ, vương vãi đầy sàn.
Ngô Quân Kỳ ngồi yên trên ghế sofa, không nói một lời — cũng coi như ngầm đồng ý.
Người đàn ông từng mang khí chất nghiêm lạnh, giờ hiếm hoi lộ ra dáng vẻ thư thái. Anh ta tựa lưng vào ghế, hai chân vắt chéo, vai rộng, chân dài, thân hình cao gầy như được gió lạnh khắc ra.
Ánh mắt anh ta nhìn Điền Gia và con trai dịu dàng đến lạ — thứ ánh mắt chưa từng dành cho tôi — thỉnh thoảng còn mỉm cười, đáp lại vài câu.
Tôi cầm chìa khóa nhà, bỗng thấy mình giống kẻ lạc đường, vô tình xông vào tổ ấm của người khác.
Lần cuối cùng anh ta về nhà là khi nào nhỉ? Ba tháng trước? Hay năm tháng trước? Nghĩ mãi cũng không nhớ nổi. Mà thôi, có lẽ chẳng cần nhớ.
Dù sao cuộc hôn nhân này vốn dĩ đã là cưỡng cầu.
Năm xưa, trong một lần làm nhiệm vụ ở biên giới, cha của Ngô Quân Kỳ gặp nguy hiểm. Ba mẹ tôi — khi ấy đang sống gần đó — đã lấy chính mạng mình cứu ông ấy về.
Khi tôi còn chưa nói sõi, đã thành đứa mồ côi.
Cha Ngô Quân Kỳ lúc ấy nói một câu định cả đời tôi: “Trang Hạ chính là con dâu tương lai của nhà họ Ngô. Cả đời này, Ngô gia sẽ chịu trách nhiệm với con bé.”
Mồ côi cha mẹ, lại nghèo khó, tôi biết mình chẳng xứng với một gia tộc quân nhân như họ.
Nhưng trớ trêu thay, trong một lần làm nhiệm vụ, Ngô Quân Kỳ bị thương, cần ghép thận gấp mà không tìm được người hiến phù hợp.
Khi kết quả xét nghiệm cho thấy chỉ có tôi tương thích, tôi không hề do dự — hiến thận cứu anh ta, chẳng tiếc gì cả.
Mặc cho mẹ Ngô hết lời ngăn cản, cha Ngô vẫn kiên quyết để Ngô Quân Kỳ cưới tôi.
Không ngờ, sau khi kết hôn, anh ta lại tránh tôi như rắn rết, mối quan hệ giữa anh và cha càng lúc càng lạnh nhạt.
Tôi từng nghĩ, có lẽ anh ta chỉ là người trầm tính, không giỏi thể hiện cảm xúc. Nhưng hóa ra, trong khi tôi nằm trên giường bệnh chịu đựng di chứng sau ca phẫu thuật, thì anh ta và nữ quân y chăm sóc anh — Điền Gia — lại nảy sinh tình cảm, lén thề non hẹn biển.
Hóa ra, chính tôi mới là kẻ chen ngang, là người phá vỡ “tình yêu định mệnh” của họ, chỉ vì dại dột hiến thận cứu anh ta.
Nhìn tấm ảnh gia đình bị ép dán lại, Điền Gia bỗng lộ vẻ buồn bã: “Chỉ tiếc là, với tôi, có một mái nhà là điều xa xỉ. Nghỉ phép lâu như vậy rồi, tôi vẫn chưa tìm được chỗ ở.”
Cô ta luôn biết cách tỏ ra yếu đuối.
Điền Gia mồ côi cha mẹ từ nhỏ, từng cầu xin khắp nơi, mong có người giúp đỡ để tiếp tục học. Khi ấy, tôi thương cô ta cảnh ngộ giống mình nên dù phải làm thêm, vẫn kiên trì gửi tiền cho cô ta học hết đại học. Cũng chính nhờ đó mà cô ta quen biết Ngô Quân Kỳ.
Ngày ấy, cô ta từng khóc, nắm tay tôi nói rằng nhất định sẽ báo đáp. Còn “báo đáp” của cô ta, là sau khi tốt nghiệp, chạy thẳng đến đơn vị của Ngô Quân Kỳ, xin làm quân y, ngày ngày kề cận anh ta.
Trong doanh trại, Điền Gia tung tin khắp nơi, nói tôi đạo đức giả, quyên tiền thì chậm, lại keo kiệt, ra vẻ là con dâu nhà danh giá, nhưng thực chất chỉ là một cô mồ côi hám hư vinh.
Ngô Quân Kỳ vì thế càng chán ghét tôi, đến mức sau khi kết hôn liền tách phòng ở riêng.
Một lần say rượu, anh ta trót khiến tôi mang thai. Sau khi có con, anh ta lại viện cớ “vì Điền Gia mà giữ lòng thủ tiết”, luôn cảnh giác, đề phòng từng lần tôi cố gắng đến gần.
3.
Điền Gia tỏ vẻ tủi thân, Ngô Quân Kỳ lập tức xót xa, vội vàng đề nghị: “Nếu chưa có chỗ ở… tạm thời cứ về nhà anh ở đã.”
Điền Gia cũng không khách sáo gì, như thể đã chuẩn bị từ trước, liền chỉ vào phòng ngủ của tôi: “Em thấy căn phòng đó hợp với em lắm.”
Ngô Quân Kỳ nhìn theo tay cô ta, hơi cau mày, nhưng chỉ vài giây sau lại thản nhiên gật đầu: “Cũng… không phải không được.”
Con trai tôi — đứa bé mà tôi tự tay nuôi lớn — lập tức vỗ tay reo lên: “Yeahhh! Nếu dì Gia Gia mà làm mẹ con thì tốt biết mấy!”
Giọng nó đầy háo hức, như thể chỉ mong tôi lập tức cuốn gói rời đi.
Ngô Quân Kỳ nở một nụ cười nhạt, vừa như bất đắc dĩ, vừa mang vẻ hài lòng, đưa tay xoa đầu con.
Tôi vừa đặt chùm chìa khóa xuống, vô tình phát ra tiếng động nhỏ, cảnh tượng ấm áp ấy lập tức vỡ tan.
Con trai tôi luống cuống che lên tấm ảnh gia đình trên bàn, còn Ngô Quân Kỳ cũng trở lại với vẻ lạnh lùng xa cách thường thấy.
Tôi hiểu, họ đang chờ tôi nổi giận. Dù sao, tôi từng vì những hành động không biết giới hạn của Điền Gia mà khóc lóc, ầm ĩ, không biết bao nhiêu lần.
Nhưng nói thật… đến giờ tôi thấy chẳng còn gì đáng để buồn nữa.
Tôi thu ánh mắt lại, thản nhiên bước qua chẳng buồn để tâm.
Rót một ly nước, ngửa cổ uống cạn, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Ngô Quân Kỳ sững người trong giây lát, rồi hiếm khi lên tiếng bắt chuyện với tôi: “Em có đói không? Anh nấu cho em tô mì nhé?”
Nếu là trước đây, chỉ cần anh ta chịu xuống nước một chút, tôi nhất định sẽ nắm lấy cơ hội ấy mà bước theo, vì thật ra… tôi đã mong được ăn một bữa cơm anh nấu từ rất lâu rồi.
Nhưng tôi hiểu rõ lòng người.
Những lời quan tâm bề ngoài kia, thực chất chỉ để đổi chủ đề — sợ tôi quay sang làm khó Điền Gia mà thôi.