Chương 8 - Cuộc Sống Sau Hôn Nhân
8
Những ngày bình yên chưa kéo dài bao lâu, Trình Hạo và nhà anh ta lại bắt đầu thủ đoạn mới, ngày càng quá đáng hơn.
Ban đầu Trình Hạo lấy cớ đến thăm Tiểu Vũ, đến trước cửa nhà tôi làm ầm ĩ.
Bị tôi từ chối, anh ta liền ngồi lì ngay cửa, nhất quyết không đi, khiến hàng xóm kéo nhau ra xem.
Mẹ chồng và bố chồng cũng cách vài hôm lại đến chỗ trọ của tôi, đứng ngay trước cửa, bóng gió mắng nhiếc, bịa chuyện nói xấu, làm nhục thanh danh của tôi trước mặt mọi người.
Tôi mặc kệ hết.
Chỉ âm thầm thu thập chứng cứ, cho đến khi mọi thứ đã đầy đủ.
Đã đến lúc kết thúc hoàn toàn mọi chuyện.
Tôi viết đơn kiện, chính thức nộp đơn ly hôn ra tòa, kèm theo tất cả chứng cứ về việc Trình Hạo bạo lực gia đình, bạo hành tinh thần và bỏ mặc Tiểu Vũ.
Vụ kiện ly hôn kéo dài một thời gian, cuối cùng cũng có phán quyết.
Tôi và Trình Hạo chính thức ly hôn, quyền nuôi dưỡng Tiểu Vũ thuộc về tôi.
Ngày tòa tuyên án, Trình Hạo đập bàn giận dữ, nói rằng để tôi ra đi tay trắng đã là nhân nhượng rồi, vậy mà còn dám tranh quyền nuôi con.
Mẹ chồng tức đến mức ngất xỉu ngay tại tòa, bố chồng mặt mày u ám, trừng mắt nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống.
Tôi không quan tâm phản ứng của họ, trong lòng chỉ thấy nhẹ nhõm như vừa trút được tảng đá nặng.
Rời khỏi tòa án, bên ngoài trời đổ mưa lất phất.
Tôi che ô, nắm tay Tiểu Vũ, nhìn thành phố trong màn mưa, bỗng thấy cả thế giới như sáng bừng ra.
Quả báo thực sự đến sau đó một tháng.
Hôm ấy trời mưa như trút.
Đang đón Tiểu Vũ tan học, tôi thấy màn hình quảng cáo bên đường phát tin tức: “Tập đoàn Hạo Nhiên bị khởi tố điều tra vì huy động vốn trái phép”.
Trong hình, Trình Hạo bị cảnh sát áp giải lên xe, bộ vest nhăn nhúm như giẻ lau.
“Mẹ ơi!” Tiểu Vũ chỉ sang bên kia đường, “Là bà nội kìa!”
Mẹ chồng đang điên cuồng đập cửa kính một chiếc xe Mercedes, bên trong là cô nhân tình của Trình Hạo.
Chiếc xe phóng đi, để bà ta ngã ngồi trong vũng nước bẩn, chiếc túi LV đắt tiền chìm trong nước đục.
Nghe nói sau đó, Trình Hạo đem căn nhà cuối cùng đi thế chấp vay nặng lãi, cả gia đình phải dọn về khu ổ chuột, chen chúc trong phòng trọ.
Bố chồng ngày nào cũng uống rượu chửi mắng, đánh đập mẹ chồng, hét vào mặt bà ta: Tại bà dạy ra thằng con phá nát hết cả nhà này!”
Cuộc sống sau ly hôn, như ô kính được cơn mưa rửa sạch, cuối cùng cũng trong trẻo.
Tôi dọn vào căn hộ mới cùng Tiểu Vũ.
Nhà không lớn, nhưng ánh nắng tràn ngập.
Tiểu Vũ nằm bò bên cửa sổ vẽ tranh, cười nói: “Nhà này còn đẹp hơn nhà trước gấp trăm lần.”
“Vì ở đây mẹ không còn phải lén khóc vào ban đêm nữa.”
Lâm Kiều mỗi tuần đều tới ăn chực, gọi là “giám sát tôi sống tốt”.
Cô vừa nhai sườn kho tôi nấu, vừa lầm bầm: “Cái tên Trình Hạo khốn kiếp đó mà biết giờ cậu lương năm cả triệu, chắc hối hận đến mức ruột gan xanh lét.”
Tôi mỉm cười, gắp thêm một miếng sườn bỏ vào bát cô ấy.
Đúng vậy, ai mà ngờ được, người phụ nữ ba năm trước ngay cả băng vệ sinh cũng phải mua hàng sắp hết hạn, nay đã trở thành đối tác của một hãng luật quốc tế.
Một cuối tuần, tôi đưa Tiểu Vũ đến thủy cung mới mở.
Con bé mặc áo mưa màu vàng nhạt, nhảy cẫng lên trước bể cá mập voi: “Mẹ ơi nhìn kìa! Nó hình như đang cười với con!”
Con cá mập voi khổng lồ bơi qua ngay trên đầu, ánh nắng lọt qua lớp kính bể chiếu những vệt sáng lấp lánh lên khuôn mặt Tiểu Vũ.
Con bé hứng khởi kiễng chân, áp bàn tay nhỏ vào kính, như muốn chạm vào sinh vật hiền hòa khổng lồ kia.
Điện thoại rung lên, là một tin nhắn đa phương tiện từ số lạ — trong ảnh là Trình Hạo đang mặc đồng phục siêu thị sắp xếp hàng hóa, râu ria xồm xoàm, già đi cả chục tuổi.
Ghi chú kèm theo: “Luật sư Tô, chồng cũ của cô giờ làm nhân viên sắp xếp hàng trong cửa hàng chúng tôi, có cần ‘chăm sóc đặc biệt’ không?”
Tôi nhìn bức ảnh vài giây, rồi bật cười thành tiếng.
Người đàn ông ngạo mạn năm nào, bây giờ đang lom khom xếp mì gói lên kệ.
“Mẹ, mẹ cười gì thế?” Tiểu Vũ ngẩng mặt hỏi.
Tôi xóa tin nhắn, ngồi xuống buộc dây giày cho con:
“Không có gì đâu, mẹ chỉ đang nghĩ đến bữa trưa sẽ đưa con đi ăn một bữa thật ngon, vui quá thôi.”
“Pizza Hut nhé!”
Đôi mắt con bé sáng lấp lánh như sao, “Con muốn pizza thập cẩm đặc biệt!”
“Được.” Tôi hôn nhẹ lên mái tóc mềm của con, “Thêm một phần kem mà con thích nhất nữa.”
Năm nay trong buổi tiệc tổng kết công ty, tôi với tư cách đại diện khu vực châu Á – Thái Bình Dương bước lên sân khấu phát biểu.
Dưới ánh đèn, tôi nhìn thấy Lâm Kiều đang vỗ tay phía dưới, bên cạnh là Tiểu Vũ đang ăn chiếc bánh ngọt nhỏ.
Tôi bỗng nhớ đến câu nói năm nào của Trình Hạo: “Không có tôi, cô chẳng là gì cả.”
Giờ đây, tôi có thể đường đường chính chính đáp lại:
Không có anh, tôi mới thực sự trở thành chính mình.