Chương 7 - Cuộc Sống Sau Hôn Nhân
7
Hoặc có lẽ từng yêu, nhưng giờ anh ta chỉ muốn kiểm soát tôi.
Sự thật này đã khiến tôi đau khổ rất lâu, nhưng hôm nay, cuối cùng tôi đã nhìn ra tất cả.
Giống như con lừa bị bịt mắt kéo cối xay, cứ tưởng đang đi về phía trước, thực ra chỉ quanh quẩn tại chỗ.
Còn tôi, chính là con lừa ngu ngốc đó, ra sức chứng minh rằng Trình Hạo yêu mình, ra sức làm vừa lòng anh ta, ra sức tìm kiếm sự công nhận của anh ta.
Kết quả thì sao?
Anh ta sẽ không bao giờ hài lòng, bởi vì anh ta vốn chẳng quan tâm tôi sống thế nào.
Điều anh ta quan tâm chỉ là tôi có nghe lời hay không, có bị anh ta nắm chặt trong lòng bàn tay hay không.
Bây giờ, tôi không còn là con rối trong tay anh ta nữa.
Tôi sẽ không bao giờ cúi đầu vì 200 đồng ấy nữa, không bao giờ xin lỗi hay quỳ gối.
Lòng tự trọng của tôi đáng giá hơn bất cứ đồng bố thí nào.
“Trình Hạo, chúng ta ly hôn đi.”
Tôi đẩy bản thỏa thuận ly hôn đã ký sẵn đến trước mặt anh ta, giọng bình thản như đang nói về thời tiết hôm nay.
Trình Hạo sững người một lúc, gương mặt vốn còn coi là điển trai lập tức méo mó, trong mắt hiện đầy giận dữ và khinh miệt.
Anh ta giật lấy bản thỏa thuận, xé nát thành từng mảnh.
Giấy vụn bay tán loạn như tuyết trước mắt tôi.
“Ly hôn? Tô Nhụy, cô bị điên à!” Anh ta gào lên, nước bọt suýt bắn lên mặt tôi, “Cô có còn tỉnh táo không? Rời khỏi tôi cô chẳng là cái gì hết! Một bà nội trợ chỉ biết tiêu tiền, cô nghĩ rời tôi cô sống nổi chắc?”
Tôi bình tĩnh nhìn màn diễn quen thuộc của anh ta, trong lòng không gợn sóng.
Những lời này, anh ta đã nói vô số lần, tôi đã nghe chán rồi.
Anh ta chỉ thẳng tay vào mặt tôi, giọng chát chúa như tiếng kim loại vỡ:
“Cô còn muốn giành quyền nuôi Tiểu Vũ? Chỉ với cô? Cô nuôi nổi con à? Đến bản thân còn không nuôi được, lấy gì mà nuôi con? Bỏ cái ý nghĩ đó đi!”
Bố mẹ chồng nghe tiếng cãi vã cũng chạy từ phòng ra.
Vừa nhìn thấy bản thỏa thuận bị xé, mẹ chồng lập tức chỉ tay vào mặt tôi mà chửi, giọng còn cao hơn cả Trình Hạo:
“Tốt lắm, Tô Nhụy! Cánh mọc cứng rồi đúng không? Dám bỏ con trai ta? Nói cho mà biết, đừng hòng! Cháu gái họ Trình, cô đừng mơ đưa đi nổi một sợi tóc!”
Bố chồng mặt mày u ám, ánh mắt lạnh lẽo như nhìn tội phạm.
Tôi hít sâu một hơi, cố đè nén ngọn lửa trong lòng.
Tôi biết, lúc này tranh cãi chẳng có ích gì.
Bọn họ đã quyết tâm không cho tôi rời đi, đặc biệt là Tiểu Vũ – họ xem con bé như một sợi dây xích để khống chế tôi.
“Trình Hạo, bao nhiêu năm nay tôi đã hy sinh cho gia đình anh, anh rõ hơn ai hết. Tiểu Vũ là con gái tôi mười tháng mang nặng đẻ đau, đừng mơ ngăn tôi đưa con đi.”
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, từng chữ rành rọt:
“Cuộc hôn nhân này, tôi nhất định phải chấm dứt!”
Nói xong, tôi không quay đầu, đi thẳng vào phòng của Tiểu Vũ.
Con bé đang ngồi trên sàn xếp gạch đồ chơi, thấy tôi bước vào liền ngọt ngào gọi “Mẹ”.
Trái tim tôi nhói lên, ôm con vào lòng, thu dọn quần áo nhỏ và mấy món đồ chơi cần thiết vào vali.
Trình Hạo, mẹ chồng, bố chồng đuổi theo đến cửa, tiếp tục gào mắng.
“Cô dám bước ra khỏi cửa này một bước thử xem!” Trình Hạo hét lên.
“Đồ sao chổi! Lấy cô đúng là xui xẻo tám đời!” Mẹ chồng nguyền rủa.
Tôi không quay đầu, ôm chặt Tiểu Vũ, kéo vali, rời khỏi căn nhà khiến tôi nghẹt thở.
Bên ngoài, trời đã tối, đèn đường bắt đầu sáng.
Tôi đứng bên đường, ôm Tiểu Vũ, trong lòng chưa bao giờ nhẹ nhõm như thế.
Tôi nhanh chóng thuê một căn hộ một phòng một khách ở khu khác, cách xa bọn họ.
Căn hộ không lớn, nhưng sạch sẽ và yên tĩnh.
Điều quan trọng nhất là ở đây không có tiếng chửi mắng, chỉ còn tôi và Tiểu Vũ.
Những ngày đầu, điện thoại và tin nhắn của Trình Hạo cùng gia đình anh ta dồn dập như bom nổ.
Họ dùng mọi cách – đe dọa, dụ dỗ, nguyền rủa, thậm chí tìm đến tận nơi thuê nhà để chặn đường tôi.
Nhưng mỗi lần, tôi đều phớt lờ và thẳng tay chặn liên lạc.
Mục đích của họ rất rõ: ép tôi quay về.
Họ nghĩ một người phụ nữ đơn thân dắt con, không có nguồn thu nhập, sớm muộn cũng bế tắc mà phải cúi đầu.
Nhưng họ đã lầm.
Hiện giờ, công ty mà tôi và Lâm Kiều cùng mở đang phát triển tốt, việc nhiều không hết.
Tiểu Vũ rất ngoan, biết mẹ vất vả nên luôn nghe lời.