Chương 4 - Cuộc Sống Mới Tại Hầu Phủ
07
Sau khi Triệu Chinh Bắc trở về, địa vị của ta trong Hầu phủ thăng tiến nhanh chóng.
Thợ may đo thân may áo liên tục ra vào, nô bộc hành sự thấp kém qua lại tấp nập.
Ngay cả thiên kim Tướng phủ vốn trước đây không màng đến ta, nay cũng sai nha hoàn mang thuốc bồi bổ đến tặng.
Còn bảo gì mà chị em dâu nên năng đi lại với nhau.
Tân Vũ nhận quà, khẽ nói với ta:
“Mấy ngày này người vẫn là đừng nên đi gặp nhị thiếu phu nhân.
Nàng ấy và nhị công tử đêm trước cãi vã, nhị công tử thế mà lại ra tay.
Nhị thiếu phu nhân là người quật cường, lập tức đánh gãy một cánh tay của nhị công tử.
Hầu gia và Hầu phu nhân giờ đang vì chuyện của đôi trẻ mà đau đầu lắm đấy.”
Ta ngạc nhiên:
“Nghe nói nhị công tử vốn là người hiền lành đức độ nhất, sao tự dưng lại ra tay.”
Tân Vũ cũng thắc mắc:
“Nô tỳ cũng không rõ, nhị công tử tuy có chút háo sắc phong lưu nhưng với nữ nhân thì vô cùng kiên nhẫn, nếu không cũng chẳng dỗ dành được thiên kim Tướng phủ gả vào đây.”
Có điều chuyện của nhị phòng, chúng ta nói vậy thôi.
Tân Vũ đi vào kho chọn quà đáp lễ nhị thiếu phu nhân.
Trong phòng yên tĩnh lại, ta tiện tay cầm một cuốn sách ngồi bên cửa sổ đọc.
Nhưng đọc đi đọc lại vẫn khó lòng tịnh tâm.
Ta nhớ lại giấc mơ đêm qua lòng càng thêm bực bội.
Ta sờ viên tị độc châu trên tay, thầm nghĩ.
Có những chuyện càng không có được thì càng nhớ nhung, hay là cứ ngủ với Triệu Chinh Bắc một trận cho xong xuôi tâm ma!
Nghĩ gì đến nấy.
Vừa ngẩng đầu đã thấy Triệu Chinh Bắc dắt Lý Cảnh bước vào, Lý Cảnh hào hứng:
“Cha, hôm nay là lần đầu con cưỡi ngựa, cảm giác cũng khá lắm.”
Triệu Chinh Bắc cười:
“Đợi khi nào mã thuật của con thuần thục, ta sẽ tặng con một con ngựa tốt.”
Họ nói cười vui vẻ, hệt như một cặp cha con ruột thịt.
Lý Cảnh bắt gặp ánh mắt của ta, nụ cười trên mặt lập tức đông cứng lại.
Nó vội buông tay Triệu Chinh Bắc, vẻ mặt luống cuống và căng thẳng nhìn ta.
Lý Cảnh đi rửa tay trước, rồi đưa cho ta một đĩa điểm tâm, vội vàng nói:
“Con… con về muộn quá, người ăn miếng bánh lót dạ đi, con đi nấu cơm ngay đây.”
Thằng nhãi này, chột dạ rồi chứ gì!
Ta nhớ lại nụ cười trên mặt nó, nhớ lại khi nó còn nhỏ lủi thủi lớn lên không một người bạn.
Đám trẻ trong thôn đuổi theo mắng nó là đứa con hoang, nó bướng bỉnh đánh nhau với chúng.
Lý Cảnh có một người cha như Triệu Chinh Bắc, có lẽ cũng không tệ.
Dù có ma ma sai bảo nhưng ta vẫn chỉ ăn cơm Lý Cảnh nấu.
Triệu Chinh Bắc múc một gáo nước dội rửa tùy tiện giữa sân.
Dù đã sang xuân ấm áp nhưng hắn cởi trần tắm nước lạnh thế kia, chứng tỏ thể lực rất tốt.
Hắn không vào nhà mà đi thẳng đến bên cửa sổ.
Triệu Chinh Bắc chân dài eo hẹp vai rộng, vóc dáng vô cùng đẹp.
Ta lại nhớ đến trong giấc mơ đêm qua đôi chân mình quấn lấy eo hắn, bị hắn ấn lên tường mà tùy ý bắt nạt.
Triệu Chinh Bắc dùng trán khẽ chạm trán ta, thì thầm:
“Phu nhân, ánh mắt của nàng sắp ăn tươi nuốt sống ta rồi đấy.”
Ta đặt tay lên ngực hắn, nhìn sâu vào mắt hắn nói chậm rãi:
“Hôm nay đại phu đến chẩn mạch cho ta, bảo cơ thể đã khỏe hẳn rồi.
Chỉ là uống thuốc bổ hơi nhiều, khí huyết quá nóng, cần phu quân giúp đỡ một chút.”
Yết hầu Triệu Chinh Bắc chuyển động một cái, hắn nắm lấy cổ tay ta.
Hắn cúi người nhấc bổng eo ta, bế ta ra khỏi phòng.
Hai chúng ta nắm tay nhau, thần sắc bình thản đi ra ngoài.
Tất nhiên không thể ở đây.
Thanh thiên bạch nhật, người hầu qua lại tấp nập, Lý Cảnh không biết lúc nào sẽ xông vào.
Ra đến cửa gặp Tân Vũ, Tân Vũ hành lễ hỏi:
“Thiếu gia, thiếu phu nhân, hai người định ra ngoài sao?
Có cần nô tỳ chuẩn bị xe ngựa không?”
Triệu Chinh Bắc chỉ đáp ngắn gọn một câu không cần.
Ánh mắt Tân Vũ càng thêm khó hiểu, dường như muốn hỏi, sắp đến giờ cơm trưa rồi có chuyện gì gấp gáp mà phải đi ngay?
Ta điềm nhiên cười:
“Dưỡng bệnh lâu ngày thấy có chút ngột ngạt, phu quân đưa ta ra vườn tản bộ cho khuây khỏa.”
Tân Vũ không nhịn được cười, thè lưỡi:
“Thiếu gia và thiếu phu nhân thật ân ái, cơ mà mùa xuân năm nay trong vườn có nhiều ong lắm, đám người hầu đang đi tiêu diệt chúng đấy.
Thiếu gia và thiếu phu nhân cẩn thận một chút, đừng để bị thương.”
Khi ta và Triệu Chinh Bắc đi ngang qua vườn, quả nhiên thấy nhiều người hầu đang cầm lưới vây bắt ong.
Triệu Chinh Bắc bỗng dừng bước hỏi:
“Thú cưng nhỏ nàng nuôi liệu có bị vạ lây không?”
Ta ngẩng đầu thấy trên không trung có một con ong hung dữ đang vùng vẫy trong lưới.
Ta thản nhiên:
“Phu quân nói đùa rồi, ta lấy đâu ra thời gian nuôi thú cưng nhỏ gì chứ.”
Chúng ta rẽ một vòng, ta ấn hắn lên tường, ngẩng đầu nói:
“Nếu thật sự muốn nuôi, nhất định sẽ nuôi một con chó con như phu quân vậy.”
Ta bám vai hắn, nhón chân cắn vào môi hắn, mập mờ hỏi:
“Phu quân có muốn được ta nuôi không?”
08
Triệu Chinh Bắc tìm được một nơi vô cùng kín đáo.
Nếu hắn không dẫn ta tới, ta thậm chí chẳng biết sâu trong rừng trúc Hầu phủ lại có một gian nhà tranh như thế.
Chiếc giường gỗ hẹp chỉ vừa đủ cho một mình hắn nằm, tiếng gió rít bên ngoài cũng không át nổi hơi thở dồn dập của hắn.
Triệu Chinh Bắc đã hết sức kiềm chế nhưng lực cánh tay siết lấy eo ta vẫn vô cùng lớn.
Hắn cắn tai ta, như một mãnh thú đang phát tiết sự hung tính.
“Phu nhân, đêm nhìn thấy nàng, ta đã mơ một giấc mơ.”
“Mơ thấy ta cứ thế hôn khắp cơ thể nàng từng tấc một, để lại dấu ấn của ta trên làn da nàng.”
Ta bịt miệng hắn, không để hắn nói tiếp những lời lả lơi đó.
Tấm chăn mỏng tỏa hương thơm thanh khiết, rõ ràng là đã được người ta giặt giũ từ sớm.
Đầu ta rũ xuống cạnh giường lại bị Triệu Chinh Bắc kéo ngược trở lại.
Không cho ta kịp nghĩ ngợi, nụ hôn của hắn ập tới như muốn nuốt chửng ta vào bụng.
Trước kia ta lấy thân thử độc, từng cảm nhận được cảm giác vương vấn mờ mịt khi Mê Tình Hoa Độc phát tác.
Nhưng tuyệt đối không giống như hiện tại.
Triệu Chinh Bắc còn hung hãn và phóng đãng hơn nhiều so với trong giấc mơ của ta.
Ta bị hắn ấn lên tường, mũi chân chạm vào vai hắn, gần như muốn ngất đi vì mệt.
Triệu Chinh Bắc ngẩng đầu, ôm trọn ta vào lòng.
Hắn liếm môi, lại định tiến tới hôn ta.
Ta nhíu mày, giơ tay mềm yếu đánh lên mặt hắn.
Triệu Chinh Bắc đặt nụ hôn lên vai ta, khàn giọng cười:
“Phu nhân còn chê bỏ chính mình sao?”
Ta kiệt sức ngủ lịm đi, khi tỉnh lại trời đã tối mịt nhưng trong nhà tranh vẫn rực rỡ ánh đèn.
Triệu Chinh Bắc không biết kiếm đâu ra bồn tắm, bế ta đi tắm rửa.
Cổ chân ta có chút đau nhói, nhìn xuống thì thấy những vết hôn và vết răng kéo dài từ mu bàn chân lên phía trên.
Khỏi cần nghĩ cũng biết Triệu Chinh Bắc đã làm gì khi ta đang ngủ.
Hắn đặt ta vào làn nước, múc nước gội đầu cho ta.
Sự yên tĩnh sau cuộc mây mưa lại làm ta thấy phiền lòng một cách kỳ lạ.
Ta tắm rửa qua loa, khoác áo nói:
“Phu quân, nên về rồi.”
Mối quan hệ giữa ta và Triệu Chinh Bắc, ngủ thì được nhưng sự ấm áp chải đầu vẽ mày sau khi ngủ thì có chút quá đà.
Triệu Chinh Bắc ôm ta từ phía sau, hôn lên gáy ta.
Hắn tự ý nói:
“Hôm trước ta có đi xem ở phố Đông nơi đó có một gian nhà thích hợp để mở dược đường, đợi khi nào nàng rảnh chúng ta cùng tới xem.
Cảnh nhi đọc sách rất có thiên phú, tộc học dù có đại nho tọa trấn nhưng suy cho cùng cũng chỉ là cái ổ ấm của con em họ Triệu, sẽ làm lỡ tiền đồ của nó.
Ta đã viết thư cho thư viện Lộc Sơn, nếu nàng thấy được chúng ta sẽ gửi nó tới đó học.”
Thư viện Lộc Sơn ta có nghe qua.
Nơi đó thu nhận học sĩ khắp thiên hạ, là thư viện tốt nhất kinh thành.
Triệu Chinh Bắc muốn nói cho ta biết, chỉ cần ta yên phận làm đại thiếu phu nhân, dù là dược đường hay tiền đồ của Lý Cảnh hắn đều sẽ cho ta.
Vậy hắn muốn gì?
Cơ thể của ta chăng?
Trong lúc ta im lặng, Triệu Chinh Bắc thắt dây áo cho ta.
Hắn lấy áo choàng trong hòm mây khoác cho ta, rồi giúp ta chỉnh lại mái tóc.
Triệu Chinh Bắc dắt tay ta đi ra ngoài.
Rừng trúc đen kịt, ta mở mắt hay nhắm mắt cũng chẳng khác gì nhau, không nhìn rõ đường phía trước.
Triệu Chinh Bắc cầm một ngọn đèn, nắm chặt tay ta, từng bước từng bước đi tới.
Hắn nói:
“Phu nhân, ta đã bảo rồi, ta là kẻ cứng nhắc.
Đã nhận định ai thì sẽ dành cho người đó những gì tốt nhất.
Những gì ta cho nàng, nàng thích thì giữ lấy, không thích thì vứt đi.
Nàng không cần nghĩ tới việc lấy gì để trao đổi với ta.”
Nói tới đây, Triệu Chinh Bắc bỗng cười lên:
“Lúc nãy trên giường không phải nàng túm tóc ta gọi ta là chó sao?
Sự trung thành của chó với chủ nhân là không cần báo đáp.”
Ta lạnh mặt đá mạnh vào chân hắn một cái.
Ngươi im miệng đi!
Rõ ràng là hắn quỳ trước mặt ta, ép ta nói thế.
09
Ta và Triệu Chinh Bắc cứ thế sống qua ngày một cách kỳ quặc.
Con người hắn thực sự rất bướng bỉnh.
Khi hắn hỏi đến lần thứ ba xem bản vẽ có gì cần sửa không, ta bắt đầu thấy hơi giận.
Bị hắn quấy rầy không thể đọc tiếp y thư, ta ném thẳng cuốn sách vào mặt hắn.
Triệu Chinh Bắc ôm lấy ta ngồi trên ghế, thong thả nói:
“Phu nhân chưa nghĩ ra cũng không vội.
Khi nào nàng nghĩ xong thì bảo thợ tiếp tục sửa sang là được, tóm lại chúng ta sẽ không phải ngủ ngoài đường.”
Tướng quân phủ hoàng thượng ban tặng mà cứ để không mãi thế cũng chẳng ra sao.
Ta nhìn bản vẽ, chỉ vào vài chỗ:
“Những góc khuất này đều phải làm trụ đèn, để lại một miếng đất cho ta trồng hoa.
Phòng ngủ của chúng ta phải lớn một chút nhưng giường thì làm nhỏ thôi, bên cửa sổ phải trồng một cây ngọc lan.
Những thứ khác thì sao cũng được.”
Triệu Chinh Bắc cũng không đáp lời, ta quay đầu lại thấy hắn đang cười tươi rói.
Thật khó hiểu!
Ta đánh nhẹ vào mặt hắn một cái:
“Nằm mơ giữa ban ngày à?”
Triệu Chinh Bắc áp mặt vào lòng bàn tay ta:
“Phu nhân vừa nói là phòng ngủ của chúng ta.”
Ta im lặng.
Đêm qua ta và Lý Cảnh đi dạo bên ngoài, nó bỗng nói với ta:
“Di mẫu, cháu không muốn báo thù nữa.”
Lúc đó lòng ta lạnh ngắt, hỏi nó:
“Sao, cháu luyến tiếc người cha súc sinh đó, hay là sợ sự việc bại lộ sẽ mất đi cuộc sống vinh hoa phú quý này?”
Lý Cảnh lại nắm tay ta bảo:
“Đều không phải, cháu chỉ thấy bây giờ di mẫu sống rất hạnh phúc.
Đợi cháu lớn thêm chút nữa sẽ tự mình báo thù.
Nếu Triệu Chinh Bắc sau này biết người hại em trai ông ấy, giữa hai người sẽ chấm dứt mất.”
Nó bảo ta sống rất hạnh phúc, ta không phủ nhận.
Triệu Chinh Bắc quả thực đối xử với ta rất tốt, ngay cả Tân Vũ cũng bảo không ngờ đại công tử lấy vợ vào lại như biến thành người khác.
Thấy đồ gì tốt là người đầu tiên mang tới trước mặt ta, có đồ gì ngon cũng là người đầu tiên cho ta nếm thử.
Hầu phu nhân sai người tới tìm ta, định lập quy củ với ta cũng bị Triệu Chinh Bắc mắng cho một trận rồi đuổi đi.
Đôi khi ta cũng thẫn thờ nghĩ, có lẽ đây chính là tình yêu chăng?
Một tình yêu không cần dựa vào hoa độc mới có được.
Nhưng hạnh phúc của ta còn lâu mới quan trọng bằng mối thù của tỷ tỷ.
Ta nghe thấy từ đằng xa tiếng vo ve rất nhỏ, là ong đang bay.
Phần lớn loài ong đi làm lúc bình minh và về tổ lúc hoàng hôn.
Nhưng loài ong ta nuôi là ngoại lệ.
Những bông hoa trong viện ta không phải tự nhiên mà trồng.
Khi hoa còn nụ, ta đã nhỏ vào đó loại mật đặc biệt.
Khi nở ra, hoa đã thấm đẫm mật dành riêng cho loài ong độc này ăn.
Chỉ chờ một cơ hội, Triệu Vinh An sẽ chết trong tay ta.
Vì thế ta và Triệu Chinh Bắc không có tương lai đâu.
Có điều nguyên tắc làm người của ta là phải kịp thời hưởng lạc, Triệu Chinh Bắc có thể làm ta vui thì ta cứ đón nhận.
Đến ngày sự việc vỡ lở, hắn có hận ta thấu xương thì ta cũng chẳng sợ.
Nghĩ tới đó, ta cân nhắc xem có nên âm thầm hạ độc Triệu Chinh Bắc không.
Vạn nhất sau này hắn vì đệ đệ mình mà muốn trừng phạt ta thì ta cũng phải để lại chút đường lui chứ.
Trong lúc ta đang lơ đãng, Triệu Chinh Bắc hôn tới.
Đầu lưỡi hắn đẩy qua một viên thuốc, bảo ta nuốt xuống.
Có chút đắng.
Ta cảnh giác nhìn hắn:
“Ngươi không phải định hạ độc để kiểm soát ta đấy chứ?”
Ta cũng chẳng sợ, vì cơ thể ta đặc biệt nên không ngại mấy thứ này.
Triệu Chinh Bắc bóp mạnh má ta một cái, cười gằn:
“Lý Tri Xuân!
Nàng đúng là kẻ vừa ăn cướp vừa la làng!
Đây là linh dược ta cầu được từ Dược Vương Cốc đấy!
Ăn đi, không độc chết nàng đâu!”
Tân Vũ gọi chúng ta dùng bữa, Triệu Chinh Bắc dắt ta ra ngoài.
Ta nhìn chằm chằm bóng lưng hắn thầm nghĩ, Triệu Chinh Bắc, có phải ngươi đã biết hết rồi không?
Bởi vì tên của tỷ tỷ ta là Lý Ngọc Lan, đáng lẽ ngươi nên gọi ta là Lý Ngọc Lan mới phải.
10
Lý Cảnh đến thư viện Lộc Sơn học, chỉ viết một bài văn mà đã vang danh kinh thành.
Ai cũng bảo nó là thiên tài, mới bảy tuổi đã có văn chương thế này, tiền đồ không thể đong đếm.
Hầu gia vốn dĩ ngó lơ đứa con dâu xuất thân thấp kém như ta, thế mà cũng sai người tới bảo chúng ta cùng ra tiền sảnh dùng bữa.
Tân Vũ vui mừng nói:
“Nhị công tử và nhị thiếu phu nhân cũng sẽ tới, Hầu gia bảo cả nhà cùng đoàn tụ.
Thiếu phu nhân, coi như người đã chính thức được phủ Hầu công nhận rồi đấy.”
Nàng bận rộn chọn y phục và trang sức cho ta.
Tân Vũ bảo:
“Ngày thường y phục của phu nhân màu sắc rất rực rỡ, nhưng Hầu gia và Hầu phu nhân lại thích màu nhã nhặn, nô tỳ tự ý chọn bộ váy màu hồng nhạt này có được không?”
Ta gật đầu tùy ý nàng quyết định.
Tân Vũ lại cười:
“Người và đại công tử giờ như hình với bóng, trước đây đại công tử vốn thích y phục màu nhạt.
Nhưng từ khi người tới, đại công tử lại thay đổi sở thích, toàn mặc màu xanh chàm, đỏ thẫm, cứ rực rỡ là mặc.”
Ta trang điểm xong đi ra, Triệu Chinh Bắc và Lý Cảnh đã đợi sẵn.
Thấy ta, cả hai đều ngẩn ngơ.
Triệu Chinh Bắc bước tới choàng vai ta:
“Như tiên nữ giáng trần thế này, liệu vừa ra khỏi viện nàng có bay đi mất không?”
Ta cũng nghiêm túc đáp:
“Có lẽ vậy.”
Đêm nay mọi chuyện sẽ ngã ngũ.
Lý Cảnh nắm chặt tay ta như sợ ta bay mất thật.
Ta thầm nghĩ, thằng nhãi này cứ lo mà đọc sách thánh hiền đi, nó thực sự không hợp với việc hại người.
Hại người thì phải thong dong mới được, cuống cuồng lên chỉ sợ người ta không biết thôi.
11
Hầu gia mở tiệc ở tiền sảnh, nhìn dáng vẻ ôn hòa của ông, rõ ràng vẫn chưa biết lai lịch của ta và Lý Cảnh.
Ngược lại là Triệu Vinh An, vừa nhìn thấy ta đã hốt hoảng nói:
“Sao ta thấy nàng nhìn quen mắt thế, chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi sao?”
Lời vừa dứt, phu nhân của hắn đã đá cho một cái, lườm nguýt:
“Chàng nói xằng bậy gì thế!”
Triệu Vinh An dĩ nhiên thấy quen, vì hiện giờ ta mười bảy tuổi.
Mà bảy năm trước khi hắn cưỡng bức tỷ tỷ ta, tỷ ấy cũng ở tầm tuổi này.
Tỷ muội ta có ít nhiều nét giống nhau.
Ta nhìn bộ y phục hồng nhạt trên người, thầm nghĩ thật trùng hợp, năm xưa tỷ tỷ ta cũng mặc y phục như thế.
Hầu phu nhân hoảng hốt nhìn ta vài cái, vội mở miệng:
“Bảy năm trước nàng và Chinh Bắc kết duyên, sinh ra cho nhà họ Triệu một đứa cháu nội ngoan.
Sau này chuyện cũ không nhắc lại nữa, nàng chính là con dâu cả của nhà họ Triệu ta.”
Trương ma ma bưng một chén rượu tới bảo ta mời rượu.
Ta nghe theo, dịu dàng hiền thục mời rượu Hầu gia và Hầu phu nhân.
Triệu Vinh An vẫn thỉnh thoảng liếc nhìn ta.
Triệu Chinh Bắc đặt tay lên đầu gối ta, rồi dưới gầm bàn đá mạnh một cái vào Triệu Vinh An.
Triệu Vinh An đau quá hét lên một tiếng, suýt chút nữa lật tung cả bàn.
Trương ma ma vội bước tới lau vết rượu bẩn trên người Triệu Vinh An.
Hầu gia nổi giận:
“Hai anh em bây định làm loạn gì thế!
Triệu Chinh Bắc, con đừng tưởng làm tướng quân rồi là người cha này không quản nổi con nữa!
Đang yên đang lành sao con lại đánh Vinh An!”
Cánh tay của Triệu Vinh An bị phu nhân đánh gãy vẫn chưa lành hẳn, lúc này bị đá đau đến mức không còn giữ thể diện mà khóc thét lên.
Hầu phu nhân vừa xót xa gọi đại phu vừa mắng chửi Triệu Chinh Bắc.
Tiền sảnh nhất thời loạn thành một đoàn.
Triệu Chinh Bắc thì vẫn điềm nhiên như không, còn thong thả gắp thức ăn cho ta và Lý Cảnh.
Trương ma ma định tới dìu Triệu Vinh An, Triệu Vinh An nổi gân xanh trên cổ, thế mà lại đá văng bà xuống đất.
Hầu phu nhân thấy cảnh đó bèn tát Triệu Vinh An một cái mang tính hình thức, mắng:
“Con làm gì thế!”
Chẳng ngờ Triệu Vinh An càng thêm phát điên.
Hắn lật người đè Hầu phu nhân xuống, bóp chặt lấy cổ bà.
Triệu Vinh An lảm nhảm:
“Bóp chết bà!
Sao bà lúc nào cũng bắt Triệu Chinh Bắc ra mặt cho ta, phải, ta chính là kẻ không ra gì.
Học hành không xong, võ nghệ chẳng tới đâu.
Nhưng ta thà bị người ta chửi là phế vật còn hơn cứ để Triệu Chinh Bắc dọn dẹp đống hỗn độn cho ta!
Cứ làm như hắn giỏi giang lắm không bằng!”
Hầu gia gầm lên:
“Còn đứng đần mặt ra đó làm gì!
Mau kéo thằng nghịch tử này ra!”
Ta và Lý Cảnh nép vào nhau, dính sát lấy nhau.
Chúng ta chứng kiến dáng vẻ phát điên của Triệu Vinh An, không bỏ lỡ một chút thảm trạng nào của hắn.
Chúng ta nhất định phải tận mắt nhìn hắn xuống địa ngục.