Chương 3 - Cuộc Sống Kỳ Quái Trong Ngôi Nhà Cổ
Hệ thống? Nhiệm vụ? Kỹ năng?
Chân tôi như bị đóng đinh dưới đất.
“Anh còn đỡ đó.” – mẹ tôi thở dài – “Cái ‘tập bản thảo dược thảo’ của tôi mới được một nửa. Ngày nào cũng leo đồi lội suối, chân gần gãy rồi. Con bé Tú còn thảm hơn, ‘nắm vững lễ nghi khuê phòng và thơ từ’… anh nghe coi, toàn cái quái gì đâu!”
“Còn mẹ thì sao?” – bố tôi hỏi.
“Mẹ?” – mẹ tôi hơi khựng lại – “Bà hoàn thành cái ‘nền tảng võ học tổng hợp’ từ hôm qua rồi. Giờ đang cày tiếp mấy cái thành tựu kiểu ‘cường thân kiện thể’. Mỗi ngày còn chưa sáng hẳn đã dậy tập quyền.”
Không gian trong lán im lặng một lúc.
“Em nói coi,” – bố tôi ngập ngừng – “rốt cuộc cái ‘Hệ thống hỗ trợ sinh tồn thời cổ đại’ này là cái gì? Đã vậy còn buộc tài khoản với cả nhà, mỗi con Vi thì không. Nó chẳng có gì hết, đến cái hướng dẫn tân thủ còn không kích hoạt được.”
“Ai biết được…” – mẹ tôi thấp giọng – “Chỉ sợ con bé phát hiện rồi không chấp nhận nổi. Anh có để ý không, dạo này nó nhìn mình kỳ lắm.”
“Thôi… cứ từng bước mà đi. Cố gắng giấu được bao lâu hay bấy lâu. Đợi khi bọn mình ‘lên cấp’ đủ, có khả năng bảo vệ nó rồi tính tiếp.”
Tiếng đập sắt lại vang lên “leng keng” trong lán.
Tôi nín thở, lặng lẽ rút lui, tim đập thình thịch trong lồng ngực như muốn nhảy ra ngoài.
Hệ thống. Nhiệm vụ. Kỹ năng. Buộc tài khoản. Hệ thống hỗ trợ sinh tồn thời cổ đại.
Thông tin trút xuống đầu tôi như một tảng đá khổng lồ rơi vào hồ nước, gây ra sóng dữ dội.
Thì ra là thế!
Không phải bị nhập. Không phải trò đùa. Là xuyên không thật! Cả nhà xuyên rồi! Còn mang theo hệ thống chết tiệt gì đó!
Chỉ có mình tôi là không! Bảo sao tôi giống như con ngốc sống lạc quẻ giữa nhà!
Một luồng uất ức không thể tả được trào lên tận đầu. Tôi là con nuôi à? Sao lại trừ tôi ra? Cả nhà nhiệt tình làm nhiệm vụ, còn tôi thì ngu ngơ mù mờ đứng ngoài rìa như một kẻ vô hình!
Tôi chạy về phòng mình – cái phòng rách nát gió lùa bốn phía – đóng sầm cửa, trượt lưng xuống sàn.
Cảm giác hoang đường và cô đơn nhấn chìm tôi.
Những ngày sau đó, tôi như một quả bom nổ chậm.
Thấy mẹ tôi đang cẩn thận phơi “thảo dược”, tôi châm chọc:
“Bác sĩ Tô, hôm nay đào được linh chi chưa?”
Mẹ tôi giật mình, vài cọng cỏ rơi xuống đất. Bà cười gượng:
“Con Vi nói gì kỳ vậy…”
Thấy bố tôi đang vung búa rèn sắt, tôi khoanh tay đứng bên cạnh buông một câu lạnh tanh:
“Thẩm đại sư, tay nghề này nếu ở cổ đại chắc được xếp hạng thợ cả rồi ha?”
Tay bố tôi khựng lại, suýt nữa tự đập vào chân mình. Ông lúng túng:
“Ờ… rèn chơi thôi mà…”
Em gái tôi – Thẩm Tú – vừa định phun ra mấy câu văn vẻ, tôi liếc mắt một cái:
“Nói tiếng người. Không thì tao quăng game của mày đi.”
Nó im bặt ngay, mắt long lanh như sắp khóc, nhìn tôi đầy oan ức nhưng không dám cãi.
Ngay cả bà nội – Giang Hạc Lai – đang luyện quyền ở sân, cảm nhận được ánh nhìn “rực cháy” của tôi, cũng chững lại, ho khan mấy tiếng:
“Vi à, xem bà luyện có được không?”
Tôi gượng gạo nặn ra một nụ cười giả lả: “Bà nội đúng là gừng càng già càng cay, cứ tập đều thế này thì năm sau lên làm minh chủ võ lâm là cái chắc.”
Bà nội: “…”
Không khí trong nhà trở nên cực kỳ kỳ quặc. Cả nhà nhìn tôi bằng ánh mắt dè chừng, cứ như đang hầu hạ một quả bom nổ chậm.
Còn tôi thì trong lòng âm ỉ một cơn bực bội, lại pha chút hả hê kiểu trêu chọc – chỉ muốn xem bọn họ xoay xở kiểu gì để giấu nữa!
Bước ngoặt xảy ra vào một ngày mưa to.
Thằng bé Đậu Đậu – cháu trai nhỏ mới bốn tuổi của bà Triệu ở đầu thôn – ham chơi, chạy ra cái ao cũ kỹ bỏ hoang sau làng để bắt nòng nọc.
Kết quả là trượt chân, rơi tõm xuống ao.
Nước ao không sâu lắm, nhưng đáy toàn bùn nhão, trời thì đang mưa như trút, mặt nước đục ngầu.
Thằng bé mới vùng vẫy được mấy cái đã biến mất tăm.
“Cứu mạng với! Đậu Đậu rớt xuống ao rồi!” – tiếng gào thảm thiết của bà Triệu xé toạc màn mưa.
Người trong thôn nghe thấy liền đổ xô chạy tới ao. Tôi cũng hoảng hốt lao theo.
Bên bờ ao đã tụ tập khá đông, nhưng mưa quá to, nước quá đục, không ai dám xuống cứu.
Bà Triệu gào khóc đến khản giọng, nhiều lần định lao xuống nhưng bị mọi người giữ lại.
“Ai biết bơi thì xuống mau đi!”
“Nước đục quá, không thấy gì cả!”
“Chờ mưa ngớt đã! Giờ xuống nguy hiểm lắm!”
Cả đám người rối loạn, ai cũng nói nhưng chẳng ai dám hành động.
Tôi nhìn mặt ao đang xoáy cuộn, tim thắt lại.
Đậu Đậu còn nhỏ xíu như vậy…
Đúng lúc đó, một bóng xám lướt vút qua bên cạnh tôi!
Nhanh như tia chớp!
Là bà nội tôi – Giang Hạc Lai!
Bà không mặc áo mưa, vẫn là bộ áo cũ quen thuộc, cả người lao đi như chim yến lướt trong mưa, chân giẫm lên bùn ướt mà không trượt, thân hình nhẹ nhàng lao thẳng về phía ao!
“Mẹ ơi!” – mẹ tôi hét lên hoảng hốt phía sau.
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn theo bà.
Chỉ thấy bà nội vừa đến mép ao là không do dự chút nào, phóng người một cái, lặn thẳng xuống!
Động tác dứt khoát, gọn gàng đến mức gần như không làm bắn lên bao nhiêu nước.
“Trời ơi, bà cụ kìa!”
“Bà ấy làm được không đấy?!”
Thời gian như ngưng lại.
Mưa vẫn rào rào trút xuống mặt ao, tạo thành tiếng tí tách, khiến ai nấy càng thêm căng thẳng.
Khoảng hơn mười giây – hoặc có thể lâu hơn.
“Òa!” – một tiếng nước mạnh xé tan bầu không khí.
Gần bờ bên kia, mặt nước tung lên, bà nội tôi nổi lên giữa làn mưa gió, trong tay đang ôm chặt lấy cơ thể bé xíu ướt sũng – chính là Đậu Đậu!
Một tay bà đỡ đứa bé, tay còn lại quạt nước bơi về phía bờ.
Mọi người trên bờ như bùng nổ, cả đám đàn ông lập tức lao xuống kéo bà nội và đứa bé lên.
Đậu Đậu bị sặc nước, mặt tím tái, nhưng vẫn còn thở.
Bà Triệu lao tới ôm lấy cháu, vừa khóc vừa run.