Chương 1 - Cuộc Sống Kỳ Quái Trong Ngôi Nhà Cổ

Nhìn vào gương mặt họ đầy sự bối rối và lo lắng thật lòng, nhìn vào bàn tay bố đã nổi vết chai mới vì ngày ngày đập sắt, nhìn móng tay mẹ bị nhuộm vàng vì nước thuốc, nhìn đôi mắt thâm quầng vì học đêm của em gái, và ánh mắt bà nội – dù mệt mỏi nhưng vẫn sáng rõ và kiên cường…

Cảm giác bị bỏ rơi, bị gạt ra ngoài – tan biến hoàn toàn.

Thay vào đó là một thứ gì đó mềm mềm, chua chua, cứ thế lan ra đầy lồng ngực.

Họ không cố tình bỏ tôi lại phía sau.

Họ chỉ là… bị cái hệ thống kỳ quái ấy đập vào đầu đến ngơ ngác, còn đang xoay xở với đủ thứ nhiệm vụ, sợ dọa tôi nên không dám kể.

“Vậy là,” – tôi cất tiếng lần nữa, giọng hơi khàn – “cả tháng nay mấy người sáng sớm thức dậy, hành động bí hiểm, là vì… cày nhiệm vụ hệ thống?”

Bốn người cùng lúc gật đầu, cực kỳ đồng bộ, nhìn mà thấy vừa buồn cười vừa nhẹ nhõm.

“Thế… mấy người hoàn thành hết nhiệm vụ rồi à?” – tôi hỏi.

“Hoàn thành rồi!” – bố tôi ưỡn ngực đầy tự hào – “Giờ ba là ‘Thợ rèn sơ cấp’ đấy!”

“Còn mẹ là ‘Dược sư sơ cấp’!” – mẹ tôi cũng cười rạng rỡ.

“Em là ‘Tiểu thư khuê môn sơ cấp’!” – con bé em ngẩng cằm đầy kiêu hãnh.

“Còn bà,” – bà nội khẽ mỉm cười – “là ‘Võ giả cơ bản’. Hôm nay còn bất ngờ được cộng điểm thành tích nữa đó.”

“Điểm thành tích dùng làm gì vậy?” – tôi tò mò hỏi.

“Đổi đồ!” – mắt mẹ tôi sáng rực lên, giọng thì thầm đầy thần bí – “Trong hệ thống có một cái cửa hàng! Nhưng đồ ít lắm, mà đắt chết đi được! Một gói thuốc tiêu viêm giá tới 50 điểm! Mẹ cày cả tháng mới được 30!”

“Ba được 35 rồi!” – bố tôi chen vào – “Định đổi quyển ‘Bản đồ kỹ năng rèn cơ bản’!”

“Em thì muốn đổi khung thêu mới!” – con bé giơ tay háo hức.

“Bà thì,” – bà nội thong thả nói – “muốn lấy toa thuốc ‘Cố bản bồi nguyên tán’ về bồi bổ cho ông nhà bà.”

Họ hào hứng bàn luận, gương mặt rạng ngời như mấy game thủ đang bàn chuyện nâng cấp đồ trong game.

Tôi lặng lẽ ngồi nghe.

Thì ra là như vậy.

Một cái hệ thống hỗ trợ sinh tồn thời cổ đại, cưỡng chế liên kết và ép người ta làm nhiệm vụ.

Ép mẹ tôi thành thầy lang, bố tôi thành thợ rèn, em tôi thành tiểu thư khuê môn, bà tôi thành cao thủ võ lâm.

Còn tôi – Thẩm Vi – trở thành người duy nhất trong nhà… “bình thường”, một “dân bản địa” không có buff, không có hệ thống.

Nghe thật vô lý, mà lại chân thật đến buồn cười.

“Được rồi.” – tôi thở dài, đứng dậy.

Cả nhà lập tức nín thinh, căng thẳng nhìn tôi.

“Tôi hiểu rồi.” – tôi đi đến cửa, mở ra, làn gió sau mưa mang theo mùi đất ẩm ùa vào.

Tôi quay đầu lại, nhìn bốn gương mặt lo lắng đang chăm chăm nhìn mình.

“Về sau cày nhiệm vụ,” – tôi nói – “thì cho tôi tham gia với. Tôi không có hệ thống, nhưng tôi có não. Bác sĩ Tô cần dược liệu gì, tôi giúp tra cứu. Thợ rèn Thẩm cần bản vẽ gì, tôi vẽ cho. Tiểu thư Thẩm cần học thơ, tôi ôn đề giúp. Võ sư Giang luyện công, tôi làm người canh gác.”

Tôi dừng lại, nhìn nụ cười nhẹ nhõm nở dần trên mặt từng người.

“Người một nhà,” – tôi nói rõ từng chữ – “có chuyện thì cùng nhau gánh.”

Ánh trăng ngoài cửa sáng trong và dịu dàng tràn vào phòng.

Cuộc sống dường như lại trở về quỹ đạo, nhưng cũng đã khác hoàn toàn.

Khi biết được sự thật, nhìn họ “làm nhiệm vụ” tôi không còn cảm giác bị đẩy ra rìa nữa.

Tâm trạng thay đổi hẳn – giống như đang xem người khác chơi game.

Thậm chí… còn hơi muốn góp tiền nạp acc.

Ví dụ như mẹ tôi – Tô Minh Tịch – sau khi lên “Dược sư sơ cấp”, hệ thống lại bật ra nhiệm vụ mới: “Chế tạo một loại thuốc trị thương hiệu quả”.

Yêu cầu đơn giản, nhưng danh sách nguyên liệu thì… hoa cả mắt: tam thất, bạch cập, huyết kiệt, băng phiến, long cốt (đã nung)…

Còn phải trộn theo tỷ lệ, nghiền mịn thành bột mới đạt chuẩn.

“Long cốt là cái gì vậy?” – mẹ tôi nhìn vào khoảng không, trầm tư – “Siêu thị có bán không? Hay phải tới tiệm thuốc bắc? Giờ còn chỗ nào bán thuốc bắc tử tế không trời?”

Tôi lặng lẽ móc điện thoại ra (cảm ơn tín hiệu yếu ớt của căn nhà cũ và cục sạc dự phòng của tôi), mở trình duyệt:

“Mẹ, khoan đã. ‘Long cốt’ có khả năng là cách người xưa gọi hóa thạch của động vật có vú lớn. Thành phần chính là canxi carbonat và canxi phosphat, có tác dụng cầm máu và làm se. Ở tiệm thuốc hiện đại có thể gọi là ‘đoan long cốt’ hoặc ‘sinh long cốt’, vẫn mua được.”

Mẹ tôi tròn xoe mắt:

“Hả? Hóa thạch á? Vậy… vậy có đắt không?”

“Cũng tạm thôi, không phải hàng quý hiếm.” – tôi vừa gõ tìm kiếm vừa nói – “Còn tỷ lệ phối thuốc thì… hình như trong ‘Bản thảo cương mục’ hoặc sách thuốc cổ nào đó có nhắc tới… Đợi chút, để con tra trong thư viện y học cổ…”

Một chuỗi thao tác thần tốc.

“Tìm được rồi!” – tôi đưa điện thoại qua – “Đây là công thức thuốc trị thương cơ bản: tam thất hai phân, bạch cập một phân rưỡi, huyết kiệt một phân, băng phiến hai ly, đoan long cốt một phân rưỡi. Nghiền siêu mịn, bảo quản kín để dùng dần. Mẹ coi thử công thức này được không?”

Mẹ tôi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, rồi lại nhìn tôi, ánh mắt như thể đang đối diện Doraemon ngoài đời thật.

“Vi… con… con đúng là…” – bà kích động đến nói lắp – “Giúp mẹ quá nhiều rồi! Hệ thống vừa hiện thông báo nhiệm vụ tiến độ tăng hẳn 20%! Bảo là ‘hiểu đúng dược phương’!”

Nhiệm vụ của bố tôi – Thẩm Thanh Sơn – cũng vừa thăng cấp:

“Rèn một con dao găm chất lượng cao (phải có lưỡi bén)”.

Mức độ khó tăng vọt.

Làm liềm với cuốc thì được, chứ dao găm? Mà còn phải sắc bén, chất lượng cao? Bộ luật không cấm mấy thứ này sao?

Bố tôi ngồi trước đống dụng cụ thô sơ, thở dài não nề.

“Ba,” – tôi vừa nhai táo vừa đi ngang – “ba có nghe tới ‘kỹ thuật kẹp thép’ hay ‘bao thép’ chưa?”

Bố tôi mờ mịt:

“Thép… gì cơ?”

Tôi thở ra một hơi dài. Biết ngay mà.

Kỹ sư cơ khí thời hiện đại chưa chắc đã biết mấy kỹ thuật rèn dao cổ xưa.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)