Chương 5 - Cuộc Sống Của Chim Hoàng Yến
11
Những ngày sau khi từ Kinh Đô trở về cũng chẳng có gì khác biệt.
Trong làng vừa được phê duyệt một mảnh đất mới, trại chăn nuôi mở rộng, gặp gỡ các doanh nghiệp đầu vào đầu ra, xử lý chất thải…
Trong cảnh ngổn ngang bận rộn ấy, lứa heo đầu tiên được nuôi bằng phương pháp khoa học chính thức xuất chuồng.
Trưởng thôn nhìn đám heo trong chuồng giơ ngón cái liên tục, “Nhìn mông con heo kìa, nở nang, lông bóng mượt, lại còn bụng thon nữa.”
“Phải để lãnh đạo tới xem mới được!”
Tôi ngượng ngùng: “Không hay lắm đâu.”
Tôi còn đang tính tiếp tục giả làm đà điểu mà.
Trưởng thôn xua tay bảo chẳng có gì là không hay: “Nhà cháu là điểm thí điểm đầu tiên của làng, để bà con nhìn tận mắt thì họ mới không bài xích chuyện tự động hóa.”
“Lúc đó ta kéo đầu vào kéo đầu ra, người giàu trước giúp người đi sau giàu theo.”
So với trưởng thôn thì Tần Lâm còn kích động hơn.
Vì Tần Lâm vừa nhìn thấy cái logo “Tần Hải Công Nghệ” màu tím đung đưa trên mông heo, lập tức tuyệt vọng nhắm chặt mắt, dựa cả người vào tôi.
“Đây là kiểu quảng bá tiếp thị dưới đất mà em nói hả?”
Tôi lôi ra cả xấp tờ rơi: “Hiệu quả quảng bá tốt lắm, có người hỏi là tôi phát ngay.”
Thư ký Cao bên cạnh Tần Lâm gật đầu: “Ừ, gần đây điện thoại của mấy quản lý kinh doanh bị gọi cháy máy luôn.”
Tổng tài tuyệt vọng chỉ còn cách kiên nhẫn giải thích hệ thống điều khiển môi trường trước ánh mắt của cả làng.
Một đám người cứ đứng xem máy cho heo ăn tự động cho đến khi heo ăn xong hai bữa mới chịu rời đi.
Ra khỏi chuồng nuôi, ba tôi ngước nhìn trời đã tối sầm rồi, gọi mọi người về nhà ăn cơm.
“Lứa heo này nạc chắc, thịt thơm, mọi người ăn thử xem.”
Tần Lâm lần thứ hai ăn mâm thịt mổ đã thành thạo giã tỏi luôn rồi.
Trưởng thôn vừa liếc đã nhìn ra manh mối: “Tổng giám đốc Tần hay đến đây nhỉ, biết cả cái cối giã tỏi nhà ông Trì để đâu.”
Tần Lâm gật đầu: “Tôi đang cố gắng hòa nhập với đại gia đình này mà.”
Giữa tiếng hò reo của mọi người, trưởng thôn cười ha ha: “Vậy tổng giám đốc Tần phải cố gắng hơn nữa, gái tốt như Tiểu Ngư, có tầm nhìn có nghị lực lại chịu khó không có nhiều đâu.”
“Tuần trước Tiểu Ngư còn được vinh danh là Gương điển hình phục hưng nông nghiệp nông thôn đó.”
Tần Lâm tháng trước cũng được bầu là mười doanh nhân trẻ tiêu biểu mà.
Trưởng thôn sao lại múa đao trước mặt Quan Vũ thế này.
Tôi sợ quá lấy tay bịt tai Tần Lâm lại: “Trưởng thôn, hay là chú mở điện thoại tra thử tổng giám đốc Tần đi?”
Trưởng thôn cười như con ngỗng già: “Tra với chả không tra, tra về mấy đời trước thì ai chẳng là danh môn thế gia.”
Tần Lâm nắm lấy tay tôi kéo ra khỏi tai anh: “Đúng vậy, sao lại gây chia rẽ thế.”
“Tiểu Ngư là đứa nghĩ nhiều.”
Trưởng thôn vỗ vai tôi: “Tiểu Ngư à, kiếm nhiều hay ít cũng được, sống trên đời cốt là vui vẻ.”
Tần Lâm cũng phụ họa rằng tiền bản thân nó không có ý nghĩa, ý nghĩa nằm ở chỗ dùng vào đâu.
Câu đó của Tần Lâm lập tức khơi đúng mạch cảm xúc của mọi người, nói chuyện tới tận nửa đêm vẫn chưa tan.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi thấy ba tôi vẫn đang ngồi trước bàn cùng Tần Lâm.
Tôi kéo Tần Lâm dậy bằng một tay, tay còn lại bịt miệng ba: “Đủ rồi, Tần Lâm mà không đi thì lỡ chuyến bay mất.”
Thư ký Cao đứng ở cửa kéo cổ dài như hươu.
Tôi nhét túi đồ vào tay Tần Lâm “Anh mang ít xúc xích đi, tôi không ra khỏi bản được.”
Tần Lâm mặt đen lại: “Cái gì, Tiểu Trì Ngư, em không mua nổi vé máy bay à?”
Tôi: ?
Nên nói là tối qua anh ngồi tán chuyện với ba tôi cả đêm, tán luôn mất cả tiếng phổ thông?
12
Ba tôi nói Tần Lâm là người rất tốt, biết chừng mực, có kế hoạch cho tương lai.
Nhưng không hợp với tôi.
Tôi gật đầu bảo tôi biết.
Tần Lâm thật sự rất tốt, đẹp trai hào phóng, dịu dàng thông minh, cơ ngực còn to nữa.
Quan trọng nhất là anh ấy giúp tôi rất nhiều.
Ba tôi xoa đầu tôi, nói nếu tôi thật sự thích thì ông cũng ủng hộ.
“Dù sao nhà mình cũng đâu cần gì ở nhà người ta.”
Tôi đá đá đất dưới chân không nói gì, quay người đi sơn dòng chữ “Tần Hải Công Nghệ” lên bức tường xi măng chuồng heo.
Tôi đang sơn hăng say thì mẹ tôi lùa ba con heo về.
Vừa khử trùng cho heo tôi vừa hỏi mẹ: “Ngoài kia giờ đi đường cũng nhặt được heo luôn à?”
Mẹ tôi thụi cho tôi một cái: “Heo nhà bác Lâm đó, dạo trước bác gái bị bệnh mượn tiền nhà mình, giờ lấy heo trả nợ.”
Tôi khựng lại: “Sắp có người đến thu heo rồi, trả thế phí lắm.”
“Bác Lâm mấy hôm trước mất rồi, sau khi bác gái qua đời, bác ấy vẫn cười vui vẻ, ăn xong nốt đĩa sủi cảo vợ để lại rồi cũng đi luôn.”
“Chỉ để lại một lá thư, nói là để heo lại trả nợ, còn khoai với cải thì chia cho hàng xóm.”
Mẹ tôi thở dài: “Con người mà, một đời người.”
Con người mà…
Tôi nhét vòi xịt khử trùng vào tay mẹ: “Con phải đi hai hôm.”
Nhưng suốt đường đi gập ghềnh mệt mỏi về đến Minh Uyển lại thấy hơi chùn bước.
Tôi hít sâu mở cửa, trong nhà chẳng thay đổi gì.
Cây cối vẫn tươi tốt, chỉ là trước cửa đặt thêm một hàng thú bông.
Tôi nấu hai cái sủi cảo còn lại trong tủ lạnh, quay đầu lại thì thấy Tần Lâm đang tựa vào khung cửa.
Tần Lâm nhanh tay giành lấy thìa ăn một cái sủi cảo, còn chu đáo bảo để cái còn lại cho tôi.
Tôi mở ngăn đông tủ lạnh, bên trong là cả hàng sủi cảo tròn lẳn xếp ngay ngắn.
“Tần Lâm thật ra tôi không thích nấu ăn lắm.”
Tần Lâm ngẩn ra: “Anh biết nấu chút chút.”
Có lẽ thấy vẻ mặt nghi ngờ của tôi, Tần Lâm không nói nhiều mà bắt đầu cắt rau, đảo chảo một cách lóng ngóng.
Bốn mươi phút sau, tôi ngồi trước bàn ăn cảm khái cuối cùng cũng được ăn cơm do ông chủ nấu.
Tôi đưa điện thoại cho Tần Lâm “Chụp cho tôi mấy tấm làm kỷ niệm đi.”
Tần Lâm tìm góc chụp còn bảo tôi chỉnh màu món ăn: “Ghi lại cuộc sống nhiều chút cũng hay.”
Tôi gật đầu: “Tranh thủ lúc còn trẻ chụp nhiều ảnh, già rồi còn dùng để yêu qua mạng.”
Tần Lâm bước dài ngồi xuống cạnh tôi.
Mười phút sau, trong album của tôi có thêm một video hôn nhau với Tần Lâm.
Tim đập thình thịch, là thích.
Không phải cảm kích.
Đến giữa bữa, tôi mới mở miệng hỏi Tần Lâm “Vậy… chúng ta tính là đang yêu nhau không?”
Tần Lâm mặt đầy kinh ngạc: “Tiểu Trì Ngư, thì ra em phóng khoáng vậy, tùy tiện hôn người khác…”
Tôi bịt miệng Tần Lâm “Em tính rồi, cứ 40 ngày có thể rút một tuần về Kinh Đô.”
“Nếu chúng ta bận quá thì có thể gọi video.”
“Nếu em làm gì không tốt, anh phải nói với em, nhưng đừng nói lúc em đang nổi nóng.”
Tôi tuôn một tràng như trút đậu rồi hỏi Tần Lâm có gì muốn bổ sung không.
Tần Lâm “Ư ư ư ư.”
Tôi hừ lạnh: “Đàn ông đúng là, có được rồi là y như nhau…”
Tần Lâm “Ư ư ư ư.”