Chương 4 - Cuộc Sống Của Chim Hoàng Yến
Không biết Tần Lâm có nghe được lời tôi không.
Vì Tần Lâm say đến mức gục đầu vào hõm vai tôi.
Tỉnh rượu thì nhanh lắm.
Sáng sớm hôm sau đã chẳng thấy bóng dáng đâu, chỉ còn ba tôi nhìn ra ngoài sân cảm thán: “Tiểu Tần đúng là người tốt.”
Tôi ngáp dài gật đầu, tốt thật mà!
Mấy hôm trước lúc đi đăng ký lao động tự do mới phát hiện, Tần Lâm vẫn đóng đủ bảo hiểm ngũ kim nhị kim cho tôi, đến giờ vẫn chưa ngắt.
Ba tôi nhổ bọt kem đánh răng:
“Nhưng mà Tiểu Ngư này, Tiểu Tần nói sáng nay phải đi dự hội nghị gì đó, con không đi à?”
Tôi: ?
Tần Lâm chẳng thèm nhắc tôi tiếng nào!
Đúng là không thể khen được!
9
Nhưng báo ứng của Tần Lâm đến rất nhanh.
Bởi vì sau khi hội nghị kết thúc, xe ở cổng chặn đầy, chiếc xe mới mua của Tần Lâm không nhúc nhích được.
Tần Lâm liếc nhìn xe điện của tôi, chân dài vắt qua ngồi phắt lên yên sau.
Còn vỗ vai tôi:
“Đi thôi, về nhà, cậu em vợ bảo anh rể mới đến, hôm nay mổ dê đãi cơm.”
Tôi phanh gấp một phát.
Cơ ngực rắn chắc của Tần Lâm dán sát vào lưng tôi.
Cuối cùng tôi cũng nhận ra có gì đó không ổn, tháo mũ bảo hiểm, xuống xe, đứng nghiêm trước mặt Tần Lâm.
Trên cổ tay trái của Tần Lâm vẫn còn buộc sợi dây nơ Lâm Dục mang đến.
Tôi hít sâu một hơi, đi thẳng vào vấn đề: “Anh có phải thích tôi không?”
Tần Lâm gật đầu: “Ừ.”
Tần Lâm thản nhiên như thể đang nói mình là đàn ông vậy.
Tôi nuốt nước bọt, đầu óc choáng váng ngồi trở lại yên xe điện.
Tần Lâm đẩy tôi ra sau, “Để anh lái, em ngồi sau mà bình tĩnh lại.”
Gió thốc vù vù trên đường cũng không cuốn bay được hơi nóng trên mặt tôi.
Để phá tan bầu không khí ngượng ngùng, lúc xuống xe tôi khen đại:
“Tổng giám đốc Tần lái xe điện cũng giỏi ghê.”
Tần Lâm tháo mũ bảo hiểm của tôi ra, cho tôi sắp xếp lại lời lẽ.
Tôi khô cổ nói: “Tổng giám đốc Tần, anh có nghĩ khả năng là do thời gian trước tôi làm bảo mẫu quá tận tụy, nên anh không quen khi tôi nghỉ việc không?”
Tần Lâm cau mày: “Bảo mẫu gì?”
“Giang Nguyệt giới thiệu tôi đến nhà anh mà, làm bảo mẫu ở luôn.”
Tần Lâm nghẹn họng, lôi luôn bài đăng vòng bạn bè của Giang Nguyệt ra.
【Tìm bạn gái cho anh họ, ưu tiên đẹp.】
Tôi lật lại vòng bạn bè của mình, 【Tuyển dụng, nữ, xinh đẹp, biết nấu ăn càng tốt.】
Tôi ho hai tiếng, vậy ra cái “biết nấu ăn” không phải là kiểu tôi tưởng?
Tìm cũng không phải bảo mẫu mà là… chim hoàng yến?
Tôi như bị nhét cả hai cái đầu vào một nồi, hỏi câu quan trọng:
“Vậy… vậy lương anh trả tôi có cần trả lại không?”
Tần Lâm có vẻ hơi tức giận.
Vì sau khi tôi hỏi đến tiền lương, anh chẳng nói câu nào với tôi, nhưng lại ăn hết nửa cái sườn dê.
Cả nhà chỉ có cậu tôi là vui rạng rỡ.
“Chàng trai này ăn khỏe thật, nhìn là biết có sức.”
Khi Tần Lâm rời đi, tay trái xách đùi dê với dưa cải tay phải xách giò với xúc xích.
Tần Lâm bỗng ghé sát hỏi tôi có muốn về cùng anh không.
Chưa kịp nói xong, tôi đã nhét một cái bánh chiên vào miệng anh.
“Uể~”
Tần Lâm vừa nhai vừa nhồm nhoàm, đến lúc lên xe má vẫn phồng.
Tôi vừa thở phào, thì màn hình điện thoại sáng lên.
Tần Lâm 【Hôm kia Viện Khoa học Nông nghiệp có hội thảo ở Kinh thị, có vẻ là anh nghĩ nhiều rồi, đặt vé máy bay cho cả hai rồi.】
Tôi đập hai phát vào tay phải, sao cái tay này lại lắm chuyện thế cơ chứ.
10
Tôi cưỡi xe điện như bay đến cổng làng, thì thấy xe Tần Lâm đã đỗ sẵn.
Tôi thở hồng hộc leo lên xe.
Thư ký Cao cười chào tôi: “Tiểu Ngư, lâu rồi không gặp nha.”
Tôi nghiến răng lườm tên tư bản đáng ghét kia, khảo sát cũng phải dẫn theo thư ký.
Tôi dè dặt nói: “Cái đó… tôi nghỉ việc rồi, sống ở Minh Uyển e là không tiện lắm.”
Tần Lâm không thèm ngẩng đầu, lật tài liệu:
“Có gì mà không tiện, hay là em quên gốc rồi, không muốn ở phòng bảo mẫu nữa?”
Anh nói thế chẳng phải đang móc máy người ta sao?
Nhưng về đến Minh Uyển, tôi thấy trong tủ lạnh chỉ còn lại hai cái sủi cảo, khó hiểu hỏi Tần Lâm:
“Còn hai cái làm gì, nấu hết đi chứ.”
Tần Lâm không đáp, tiện tay đóng tủ lạnh:
“Ra ngoài ăn.”
Thang máy xuống được nửa chừng thì dừng ba lần, người bước vào toàn là đám bạn ăn tiệc tân gia hôm trước.
Ai cũng nhiệt tình:
“Yo, chị Ngư, đi ăn với anh Tần à?”
Tôi chọc chọc Tần Lâm thì thầm:
“Quả nhiên mấy người như anh toàn ‘với’ với ‘cùng’.”
Tần Lâm đưa tay véo miệng tôi.
Nhưng đến lúc ăn thì không thể cứ bịt miệng tôi mãi.
Vậy nên ăn uống no say xong, tôi bắt đầu trở mặt chối bay chối biến:
“Tổng giám đốc Tần, chúng ta không hợp nhau…”
Tần Lâm thong thả gắp cho tôi một miếng cá, nhẹ nhàng nói:
“Chúng ta đều là người kế thừa chủ nghĩa xã hội mà.”
Miếng cá mềm tan trên đầu lưỡi.
Tôi lúng búng nói:
“Giữa chúng ta chênh lệch giàu nghèo lớn quá, nghe nói hào môn các anh quy củ nhiều lắm.”
“Hào môn cũng là người, cũng phải sống.”
Tần Lâm lại gắp cho tôi miếng thịt kho:
“Huống hồ nhà em nuôi thêm hai lứa heo, cũng thành hào môn nhỏ của địa phương rồi.”
Tôi còn đang định nói tiếp, Tần Lâm bất ngờ nắm cổ tay tôi đặt lên ngực anh.
“Trì Ngư, em cứ làm đà điểu nếu muốn.”
“Anh có thể đợi đến khi em chịu thôi.”
Thật ra không khí lúc ấy rất hoàn hảo.
Nếu tôi không bóp cơ ngực Tần Lâm thì còn hoàn hảo hơn.