Chương 2 - Cuộc Sống Của Chim Hoàng Yến

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Nghe hơi lạ, nhưng dù sao cũng là đang khen tôi.

Tôi vội nâng ly chạm vào đáy ly của Tần Lâm nịnh nọt: “Có tổng giám đốc Tần cũng là phúc khí của tôi.”

Dù sao thì không ai dễ hầu hạ như Tần Lâm việc ít mà lương lại cao.

Nhưng sau khi ngửa cổ uống cạn, tôi cắn chặt răng hàm.

Ai đã đổi chai Sprite của tôi thành rượu trắng vậy?!

Người ta uống rượu có thể từ quán bar tới phòng ngủ, tôi uống một ly là từ phòng khách nôn ra hành lang.

Mọi thứ xung quanh bắt đầu quay mòng mòng.

Nhưng để không làm mất mặt Tần Lâm tôi đặt tay lên đầu gối, ngồi thẳng lưng, luôn giữ nụ cười.

Khi khóe miệng tôi cứng đờ, giọng nói trầm thấp của Tần Lâm mang theo tiếng vọng vang bên tai.

“Trì Ngư…Trì Ngư…”

Tôi xua tay, mặt lạnh lùng: “Tôi không ăn cá.”

Tần Lâm trước mặt tôi như băng vỡ tan, tiếng cười nhẹ hóa thành nước chảy vào tai tôi từ bốn phương tám hướng.

Khoảnh khắc đó tôi mới nhận ra mình thật sự say rồi.

Vì tôi vừa bắt chước điệu cười nhà giàu của Tần Lâm.

4

Tôi tỉnh lại trong phòng bảo mẫu 56 mét vuông.

Quần áo vẫn nguyên, tóc còn đầy đủ, thẻ đen cũng vẫn ở đây.

Mặt có còn hay không thì không biết, vì xấu hổ muốn độn thổ.

Tôi liếc đồng hồ, 01:39.

Theo lý thì giờ này để không làm phiền chủ nhà nghỉ ngơi, tôi sẽ không ra khỏi phòng.

Nhưng là một con chuột khát khô cổ, tôi vốn định rón rén ra bếp lấy nước.

Nhưng chẳng ai nói cho tôi biết, tổng tài đêm không ngủ còn ngồi ở quầy bar uống rượu cả.

Tần Lâm chặn tay tôi đang mở tủ lạnh lấy nước, đưa tôi một ly nước mật ong.

“Trì Ngư, cô còn định giả vờ không quen tôi đến bao giờ?”

Đầu tôi choáng váng nhưng vẫn nhớ lần đầu gặp Tần Lâm là trong lớp thảo luận về tài chính nông nghiệp.

Anh ấy là khách mời được mời đến.

Có lẽ vì tôi thể hiện quá xuất sắc, Tần Lâm còn đùa rằng chờ tôi tốt nghiệp thì liên hệ nhân sự vào thẳng Tần thị.

Lúc đó tôi nói sao nhỉ.

Tôi nói cảm ơn tổng giám đốc Tần có lòng, nhưng tôi phải về quê chấn hưng ngành chăn nuôi.

Không ngờ vòng vòng rồi vẫn quay lại làm việc ở Tần thị.

Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Tần Lâm tôi đành thú thật: “Lợn trong làng tôi bị dịch tả, nhất thời chưa thể chấn hưng.”

Đầu tôi đau nhức, “Nhưng đây thật sự là lần đầu tiên tôi làm việc này.”

“Chủ yếu là nghề này kiếm tiền nhanh thật.”

Tôi bất ngờ giơ tay, “Hơn nữa tháng trước anh cho tôi tiền đủ để nhà tôi chọn lại vị trí, xây lại chuồng, mua heo giống rồi.”

“Tôi làm thêm ba tháng nữa là có thể lắp hệ thống điều hòa nhiệt độ và độ ẩm.”

“Làm thêm sáu tháng nữa là có thể lắp hệ thống cho ăn chính xác.”

Tôi càng nói càng phấn khởi, “Làm đến cuối năm là có thể trang bị robot tuần tra trên đường ray.”

Khóe miệng Tần Lâm cong lên nụ cười hồ ly: “Tự tin như vậy, định làm mãi luôn à?”

Tôi gật đầu lia lịa: “Tôi trẻ trung xinh đẹp, năng lực mạnh, không tôi thì ai?”

Tần Lâm suýt sặc một ngụm rượu, vội đưa tay bịt miệng tôi: “Không cần tự tin đến mức đó đâu!”

Tôi bám lấy cánh tay đang bịt miệng tôi của Tần Lâm tự hào ưỡn ngực.

“Tôi làm nghề gì cũng giỏi, dựa vào đâu mà không được tự hào.”

5

Nhưng làm người thì không thể quá kiêu ngạo.

Hậu quả của việc quá kiêu ngạo là rảnh cũng bị Tần Lâm lôi đi “tác nghiệp bên ngoài”, ý là bắt tôi phải học thêm.

Tôi vừa nếm thử món gà xào đậu chiên đen, đang tấm tắc khen đầu bếp đúng là đầu bếp thì đám thanh niên trên bàn lại bắt đầu nói về chuyện tự động hóa chăn nuôi, nuôi khoa học…

Tôi nghe say sưa, nhất thời quên luôn chuyện nghiên cứu món ăn trên bàn.

Cơm nước xong, tôi chỉ có thể ngượng ngùng nói với Tần Lâm là lần sau nhất định sẽ chú ý.

Tần Lâm ngừng một lát rồi nói học được bao nhiêu hay bấy nhiêu vậy.

Nhưng mấy ngày sau, ngày nào cũng là kiểu tiệc tùng như thế, tôi vừa ghi lại kiến thức chuyên ngành bọn họ thảo luận, vừa ghi lại đặc điểm các món ăn.

Tần Lâm không béo lên, còn tôi thì béo.

Tôi cấu nắm thịt mềm trên bụng mình mà âm thầm mắng thầm: đúng là tai nạn lao động mà!

Tần Lâm nói thà viết ra còn hơn nhớ trong đầu, dặn tôi về nhà phải động não, động tay nhiều vào.

Nhưng hôm sau, khi nhìn thấy quyển sổ tôi ghi lại công thức món ăn, giọng điệu của Tần Lâm chẳng tốt đẹp gì.

“Cô chỉ ghi được bấy nhiêu đây?”

Tôi không dám nói mình còn ghi thêm vài thứ khác, dù sao cũng không nằm trong phạm vi công việc.

Tần Lâm có vẻ hơi thất vọng, chỉ bảo tôi về trước.

“Mấy ngày tới tôi đi công tác, khỏi cần nấu cơm cho tôi.”

Nhưng khi tôi đang ngồi ở bàn trà sắp xếp lại những kinh nghiệm đã nghe mấy hôm nay thì chẳng hiểu sao Tần Lâm lại quay về.

Tần Lâm nhìn đống sách mới mua trên bàn, lại lật xem sổ ghi chép của tôi, mới nở nụ cười.

“Thu dọn đồ đạc, đi công tác cùng tôi.”

Tôi càng thêm mù mịt.

Người này sao lúc thì như mèo, lúc lại như chó.

Nhưng tôi không ngờ, Tần Lâm lại được mời đến tham dự hội thảo giao lưu ngành kỹ thuật chăn nuôi.

Cả hội trường toàn nói về cải tiến kỹ thuật chuồng trại, nghiên cứu thiết bị chăn nuôi, khô khan hết mức có thể.

Tần Lâm là bên phát triển công nghệ, được sắp xếp lên phát biểu cuối cùng.

Tần Lâm nói xong, tôi ngồi thẳng tắp vỗ tay kiểu hải cẩu để bày tỏ cảm kích.

Về đến nhà, nhìn quyển sổ đầy kín ghi chép, tôi xúc động nói muốn tự bỏ tiền mời Tần Lâm ăn bữa cơm.

Tần Lâm nói không cần tiết kiệm cho anh, cứ quẹt thẻ của anh là được.

Vừa nhắc đến thẻ của anh, tôi vỗ đầu cái bốp rồi chạy vào phòng lấy ra một xấp hóa đơn.

“Đây là tiền mua rau mấy hôm nay, hóa đơn siêu thị và sổ ghi đều ở đây.”

Tần Lâm lật hai lượt đống hóa đơn: “Chỉ mua từng này thôi à?”

Nghe vậy là tôi không vui.

Tôi đâu phải là Tiểu Thái Bảo!

Tần Lâm nhét lại thẻ vào tay tôi, còn bảo tôi muốn mua gì thì mua.

Tôi tức đến gan sôi máu sủi, đến cả mời anh ăn cơm mà cũng phải quẹt thẻ của anh.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)