Chương 1 - Cuộc Sống Của Chim Hoàng Yến

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Sau khi tốt nghiệp, tôi được nhận vào làm bảo mẫu trong nhà tổng tài bá đạo.

Mỗi ngày chỉ cần phụ trách ba bữa ăn của Tần Lâm.

Khi tôi đã kiếm đủ tiền và chuẩn bị “chuồn êm”, lại đụng phải đám bạn chó bạn mèo của Tần Lâm.

Bọn họ nhìn tôi, “Yo, Tần ca, đây chẳng phải chú chim hoàng yến nhỏ anh nuôi trên tầng cao sao?”

“Giờ tính bỏ trốn à?”

Tôi cầm lá đơn từ chức trong tay, ngơ ngác cả người, chim hoàng yến?

Là tôi á?

Tốt nghiệp xong tôi chuẩn bị về quê nuôi heo kế thừa gia nghiệp, ba tôi lại bảo lũ heo trong nhà đều bị dịch tả heo châu Phi rồi.

Tốt nghiệp là thất nghiệp, tôi thấy bạn cùng phòng Giang Nguyệt đăng tin tuyển dụng lên vòng bạn bè.

【Tuyển người, nữ, xinh đẹp, biết nấu ăn càng tốt, lương tháng năm vạn.】

Tôi nắm chặt tay Giang Nguyệt, “Tôi làm được, ba bữa cũng không thành vấn đề.”

Tám trường phái ẩm thực thì tôi biết hai, đồ ăn cho heo cho gà tôi cũng nấu được.

Chủ yếu là tôi quá thiếu tiền, tiền mua heo giống năm nay vẫn chưa xoay đâu ra.

Giang Nguyệt mặt đầy phức tạp nắm tay tôi dặn tôi nhất định phải giữ vững bản tâm.

Làm bảo mẫu thì có liên quan gì đến bản tâm chứ?

Tôi yên tâm bảo cô ấy, “Tôi chỉ làm tạm thời thôi, yên tâm đi, tôi biết rõ giới hạn.”

Giang Nguyệt lại nói sức khỏe quan trọng, không cần làm quá nhiều.

Cô ấy bảo anh họ cô – Tần Lâm – cần một cô gái để đối phó với mẹ anh ta.

Tôi gật đầu lia lịa, “Anh họ cậu lớn vậy rồi còn bị cô cậu quản chặt đúng là không được tự do cho lắm.”

Cũng hiểu thôi, mẹ tôi ngày nào cũng bắt tôi chụp ảnh ba bữa gửi về, sợ tôi ăn ba bữa đồ ăn ngoài.

Nhưng đến nhà Tần Lâm rồi tôi mới hiểu vì sao Giang Nguyệt bảo tôi phải giữ vững bản tâm.

Phòng bảo mẫu nhà anh ta tới năm mươi sáu mét vuông!

Tôi đang bận rộn trong bếp thì quay đầu lại thấy Tần Lâm đang tựa vào khung cửa.

Vai rộng eo thon chân dài.

Tần Lâm liếc tôi từ trên xuống dưới, “Giang Nguyệt kêu cô đến?”

Tôi gật đầu, rồi bưng món sườn xào chua ngọt lên, “Anh có thể chụp ảnh gửi về rồi.”

Tần Lâm nhìn bữa cơm bốn món một canh trên bàn, khó hiểu chụp ảnh.

Tổng tài cãi nhau với mẹ thì cũng chẳng khác gì người bình thường.

Tôi cãi nhau với mẹ cũng cứng miệng, không nói lời nào mà chỉ đăng trạng thái vòng bạn bè.

Tần Lâm có chút hứng thú nhìn tôi, “Ngồi xuống ăn cùng?”

Tôi vội xua tay.

Làm nghề này kiêng kị nhất là ăn cùng chủ nhà.

Thấy vẻ mặt lạnh lùng của Tần Lâm tôi vội đưa bản sao chứng minh thư, giấy khám sức khỏe, chứng chỉ dinh dưỡng cho anh ta.

Tần Lâm lật xem một chút, “Bây giờ làm nghề này chuyên nghiệp vậy sao?”

Tôi gật đầu.

Nhưng nụ cười của Tần Lâm có chút gian trá.

Tôi thử thăm dò, “Nếu anh có nhu cầu khác, tôi cũng có thể học thêm chứng chỉ bảo mẫu trẻ nhỏ.”

Tần Lâm xua tay nói không cần toàn năng đến vậy.

Tôi hớn hở ôm theo hộp cơm mình đã chuẩn bị sẵn quay về phòng bảo mẫu.

He he, ngày đầu tiên đã kiếm được bằng hai con heo rồi.

Làm bảo mẫu ở nhà Tần Lâm thật sự rất nhàn. Tần Lâm một là không kén ăn, hai là ít nói.

Bữa sáng thích kiểu Trung, thi thoảng dậy muộn chỉ chiên quả trứng, Tần Lâm cũng không chê.

Tôi làm xong bữa trưa với bữa tối thì chụp ảnh gửi cho Tần Lâm anh ấy sẽ về ăn.

Nếu Tần Lâm tăng ca thì tôi xách bình giữ nhiệt đến văn phòng đưa tận nơi.

Nhưng Tần Lâm cũng có yêu cầu, không được dùng rong biển làm HelloKitty, không được nắm cơm thành gấu con, không được làm xúc xích thành bạch tuộc, không được dùng cà rốt làm gà con.

Thế thì tôi khoe tay nghề kiểu gì?

Tần Lâm như thể nhìn ra suy nghĩ của tôi, hít sâu một hơi: “Ở nhà thì được, cơm hộp mang đến văn phòng thì không.”

Làm một tháng, hai chúng tôi cũng có chút ăn ý, đến ăn cơm cũng ngồi cùng bàn luôn rồi.

Quan trọng nhất là, Tần Lâm trả lương rất đúng hạn.

Vừa nhận tiền là tôi chuyển về cho ba tôi để mua heo giống.

Ba tôi còn đang van xin tôi đừng đi sai đường, thì mẹ Tần Lâm đã tức giận xông vào nhà Tần Lâm.

Bà ấy quăng cho tôi tấm chi phiếu: “Một triệu, rời khỏi con trai tôi.”

Tôi: ?

Mẹ Tần Lâm thích nấu ăn đến thế à?

Tôi cầm tấm chi phiếu gật đầu: “Được thôi.”

Tôi cất chi phiếu đi, chu đáo chỉ cho mẹ Tần chỗ để nồi niêu xoong chảo, gia vị để đâu, còn cho bà xem luôn khẩu vị thường ngày của Tần Lâm.

Mẹ Tần nhìn lịch sử trò chuyện giữa tôi và Tần Lâm bằng vẻ mặt kỳ lạ: “A Lâm cũng về nhà ăn trưa à?”

Tôi gật đầu.

Mẹ Tần rút lại tấm chi phiếu trong tay tôi, quay đầu bỏ đi.

Chỉ để lại tôi đứng tại chỗ rối bời.

Cái hệ thống giữ nhiệt chuồng heo mà tôi vừa định mua, thế là bay luôn rồi?

Nhưng tôi cũng không buồn lâu.

Vì Tần Lâm đưa tôi một chiếc thẻ không giới hạn.

Giang Nguyệt biết chuyện thì khen tôi giỏi quá, nói muốn đến nhà Tần Lâm phỏng vấn tôi đã “điều trị” lão phật gia như dì cô ấy thế nào.

Nhưng vừa vào cửa, thấy tôi mặc đồ giúp việc, Giang Nguyệt trừng lớn mắt: “Cậu…hai người…cậu…”

“Cậu với anh tớ…thật là chịu chơi ghê đấy.”

3

Giang Nguyệt vuốt ve chiếc thẻ đen mà Tần Lâm đưa tôi, nói muốn tôi dẫn cô ấy đi quẹt cho đã đời.

Một tiếng sau, ở siêu thị đến mức muốn gãy chân, Giang Nguyệt hỏi tôi rốt cuộc còn định mua tới khi nào.

“Chân trước với chân sau của heo làm ra chẳng phải đều là móng giò à?”

“Cậu tiêu tiền của anh tớ là tiêu kiểu này à?”

“Không giống nhau đâu.”

Tôi kiên nhẫn giải thích: “Chân trước nhiều thịt và gân, thích hợp kho tàu, chân sau xương to ít thịt, thích hợp hầm canh.”

“Anh cậu bảo chuyến công tác này đi bộ quá nhiều, phải hầm canh tẩm bổ cho anh ấy.”

Giang Nguyệt giơ ngón cái với tôi: “Trì Ngư, cậu chăm chỉ thế này, làm gì cũng thành công cả.”

Tôi đang vui vẻ đón nhận lời khen thì Tần Lâm gọi tới nói tối nay muốn mời bạn bè ăn mừng tân gia.

Làm nghề này còn phải ra ngoài tác nghiệp nữa à?

May mà Tần Lâm nói sẽ đến đón tôi.

Tần Lâm nhìn tôi xách lỉnh kỉnh đủ thứ, giúp tôi cầm đồ rồi bảo toàn là bạn rất thân, bảo tôi không cần căng thẳng.

Tôi lập tức phấn chấn, chưa đầy nửa tiếng đã làm xong ba món.

Một bữa ăn gió cuốn mây trôi xong, bạn bè Tần Lâm giơ ngón cái bảo Tần Lâm có phúc khí.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)