Chương 26 - Cuộc Phiêu Lưu Của Chú Kiến Vàng

Lúc Ếch Cốm quay lại bệnh viện thì thấy dũng sĩ Bọ Ngựa đang vỗ ngực, xung phong dẫn một đội binh lính sang lãnh thổ của Kiến Đen để giải cứu tù binh.

- Không được, cách này quá nguy hiểm, không những không cứu được tất cả mà chúng ta còn có thể bị bọn chúng bắt.

Kiến Vàng cũng vừa về tới, nghe đề xuất của dũng sĩ Bọ Ngựa thì vội vàng chạy ra và cắt ngang lời anh ta.

Dũng sĩ Bọ Ngựa giương mắt nhìn kẻ đã cướp đi vị trí chỉ huy của mình rồi từ từ tiến lại phía Kiến Vàng.

- Vì chú mày không phải là cư dân của Cánh Đồng Xanh, chú mày chỉ ghé qua đây và sống tạm bợ nên chú mày sẽ không thương xót hay lo lắng gì khi thấy các bạn ấy bị bắt cả. – Dũng sĩ Bọ Ngựa trừng mắt, gằn giọng nói.

Một vài kẻ bắt đầu gật gù, tán thành ý của anh ta.

Tất cả bàn tán xôn xao hồi lâu và rồi một nhóm cư dân của Cánh Đồng Xanh nhanh chân di chuyển sang phía chàng "dũng sĩ rởm".

- Không, đừng làm vậy. Trận chiến vừa rồi đã khiến rất nhiều binh lính bị thương. Chúng ta không nên mạo hiểm. – Kiến Vàng đưa chân lên, từ tốn khuyên can.

- Đây không phải là mạo hiểm. Đây gọi là tình đồng đội. Hãy chống mắt lên và xem chúng ta đưa họ về như thế nào. Nếu chú mày bị bắt, chú mày sẽ hiểu cảm giác mong có đồng đội đến giải cứu là như thế nào.

Dũng sĩ Bọ Ngựa nâng chiếc càng dính đầy bùn đất lên, đẩy Kiến Vàng lùi lại rồi hiên ngang bước đi.

Bộ dạng của anh ta vẫn rất ngạo nghễ dù rằng đôi cánh lụa đã rách te tua, cụt ngủn. Theo sau anh ta là nhóm cư dân bao gồm những anh Bọ Ngựa, Xiến Tóc, Châu Chấu và Cào Cào.

- À, quên mất. Người bạn của chú mày đâu nhỉ? Từ đầu trận chiến đã không thấy cô ta. Nói xem, có phải cô ta đã bỏ đi và theo quân địch rồi không?

Anh ta dừng lại, vừa nói vừa cười khinh khỉnh xong lại tiếp tục cất bước.

Bác sĩ Ong lắc đầu ngao ngán nhìn theo bọn họ rồi tất tả chạy vào trong để thăm khám cho các bệnh nhân. Các y tá Ong cũng lủi thủi theo chân bác.

Nội bộ bỗng trở nên lục đục nên tất cả đều có chung một suy nghĩ về viễn cảnh phía trước, đó là các cư dân nơi đây sẽ biến thành nô lệ, phục dịch cho bọn Kiến Đen hống hách.

- Chỉ huy, tiếp theo chúng ta nên làm gì? Xin chỉ huy ra lệnh. – Chị Chuồn Chuồn Ớt lên tiếng phá tan bầu không khí trầm mặc.

- Đúng. Chúng ta cần chuẩn bị cho trận chiến tiếp theo chứ. Xin chỉ huy ra lệnh. – Một chú Dế tiếp tục cất lời.

Kiến Vàng ngẩng đầu lên nhìn một lượt rồi lấy lại tinh thần, phân phó công việc, nhiệm vụ cho tất cả.

Bức tường đất lại tiếp tục được đắp cao lên và những viên sỏi cũng được chuyển đến.

Không ai trong số họ muốn cánh đồng cỏ xinh đẹp này rơi vào tay bọn Kiến Đen cả. Họ quên hết mệt mỏi, chỉ ăn vội vài cọng cỏ rồi ra sức làm việc đến tận chiều tối.

Sau khi cắt cử lính canh tại các chốt trên bờ tường đất, Kiến Vàng tìm tới nơi trú ngụ của bác Ốc Sên và đám Cào Cào con mồ côi.

Vì là điểm cuối cùng của cánh đồng cỏ nên không khí nơi đây vẫn yên bình.

Bác Ốc Sên kiên nhẫn nghe Kiến Vàng tâm sự về những chuyện vừa xảy ra rồi động viên nó hãy cố gắng, suy nghĩ tích cực lên.

- Đừng vì chút tự ái, tức giận mà ảnh hưởng cục diện? Hãy chỉ huy họ và giành lấy chiến thắng. Bác tin cháu sẽ làm được.

- Anh Bọ Ngựa luôn có ác cảm với cháu dù rằng cháu đã cứu anh ấy. Bác biết không? Anh ấy nói rằng Sâu Xanh đã theo bọn Kiến Đen, phản bội Cánh Đồng Xanh. Lẽ ra cháu không nên cứu anh ấy nhỉ? – Kiến Vàng cúi đầu, lí nhí nói.

- Rồi cậu ta sẽ nhận ra sai lầm thôi. Cháu hãy khiến tất cả phục mình vì tấm lòng nhân ái, rộng lượng. Hãy cứ cho đi và đừng cảm thấy thiệt thòi. Bọ Ngựa không nhận ra nhưng không phải là những kẻ khác không nhận ra. Bằng chứng là rất nhiều kẻ ở lại cùng cháu. Còn về chuyện của Sâu Xanh, chúng ta chỉ có thể đợi.

Bác Ốc Sên lấy một cọng cỏ ống non mềm đưa cho Kiến Vàng. Nó nhận lấy và cho vào miệng nhai.

Nó rất nhớ Sâu Xanh. Nó không tin cô bạn đi theo lũ Kiến Đen, càng không tin cô bạn sẽ bỏ trốn đi đâu đó vì sợ hãi.

Và nó cũng rất lo cho những kẻ đi cùng dũng sĩ Bọ Ngựa. Đi giải cứu tù binh như thế khác nào đi nạp mạng đâu.

Bóng đêm mỗi lúc một đậm dần và rồi nhạt dần. Lúc Kiến Vàng thức giấc thì Mặt Trời vẫn chưa xuất hiện. Nó vén chiếc lá cỏ ướt đẫm sương bước ra và giật mình khi thấy một tên Kiến Đen đang lù lù đứng trước mặt mình.