Chương 3 - Cuộc Hôn Nhân Tính Toán
3
Chiều Chủ Nhật, tôi gặp luật sư.
Luật sư Vương, hơn bốn mươi tuổi, trông rất chuyên nghiệp.
“Cô Lâm cô nói cụ thể tình hình đi.”
Tôi kể hết chuyện cái bảng kê.
Luật sư Vương nghe xong, im lặng vài giây.
“Tình huống như vậy, khá hiếm gặp.”
“Tôi muốn ly hôn.”
“Có thể, nhưng cô cần cân nhắc vài vấn đề.” Luật sư Vương nói, “Thứ nhất, quyền nuôi con. Thứ hai, phân chia tài sản. Thứ ba, nếu bên kia yêu cầu cô hoàn trả 18 vạn đó, xét từ góc độ pháp luật…”
“Nếu anh ta dám kiện, tôi sẽ tính sổ rõ ràng từng đồng trong năm năm qua với anh ta.”
Luật sư Vương sững người một chút, rồi bật cười.
“Cô Lâm cô rất tỉnh táo.”
“Tôi chỉ không muốn tiếp tục hồ đồ nữa.”
“Vậy cô định làm thế nào?”
“Tôi cũng sẽ lập một bảng kê.”
Luật sư Vương gật đầu.
“Được, nhưng cần chú ý đến cách làm. Trong thời gian hôn nhân, chi tiêu chung là trách nhiệm của cả hai bên. Mấu chốt là cô phải chứng minh, phần đóng góp của cô vượt xa anh ta.”
“Tôi có bằng chứng.”
“Bằng chứng gì?”
Tôi lấy điện thoại, mở album ảnh.
“Đây là sao kê ngân hàng của tôi trong năm năm qua tôi đã chỉnh lí lại rồi.”
Luật sư Vương cầm lấy điện thoại, lướt xem một lúc.
“Rất tốt, mấy cái này dùng được.”
“Còn nữa, trong máy tính của anh ta có các file ghi chép, tôi đã chụp lại rồi.”
Luật sư Vương nhìn tôi, ánh mắt có chút bất ngờ.
“Cô Lâm cô làm nghề gì vậy?”
“Quản lý sản phẩm.”
“Hèn gì.”
Tôi cười nhẹ.
“Vậy bước tiếp theo tôi nên làm gì?”
“Trước tiên, cô hãy lập bảng kê của mình.” Luật sư Vương nói, “Tiếp theo, thu thập thêm bằng chứng, bao gồm lịch sử trò chuyện, giao dịch chuyển khoản v.v… Cuối cùng, nếu có thể thì thỏa thuận ly hôn, nếu bên kia không đồng ý, thì khởi kiện.”
“Được.”
“Còn nữa, quyền nuôi con, cô muốn chứ?”
“Muốn.”
“Vậy cô phải chứng minh mình có đủ năng lực nuôi dưỡng, và con ở với cô sẽ tốt hơn.”
“Cái đó không thành vấn đề.”
Luật sư Vương dặn thêm vài chi tiết, tôi đều ghi nhớ.
Về đến nhà, đã bảy giờ tối.
Hà Kiến Quốc đang nấu cơm trong bếp.
“Về rồi à? Đi đâu vậy?”
“Gặp bạn.”
“Ồ.”
Anh ta bưng thức ăn ra, gọi tôi vào ăn cơm.
Tôi ngồi xuống, không có mấy cảm giác thèm ăn.
“Đúng rồi, chuyện 18 vạn đó, em nghĩ sao rồi?”
Tôi ngẩng đầu, nhìn anh ta.
“Em đang nghĩ, nếu anh thật sự muốn tính toán, vậy thì chúng ta tính cho rõ.”
Hà Kiến Quốc hơi sững người, rồi bật cười.
“Cô cũng muốn tính toán với tôi?”
“Đúng vậy.”
“Được thôi, cô tính đi.”
Vẻ mặt anh ta như thể “tôi xem cô tính ra được gì”.
Tôi không nói gì, cúi đầu ăn cơm.
Ba ngày tiếp theo, mỗi tối sau khi tan làm, tôi đều ngồi trước máy tính chỉnh lí tài liệu.
Sao kê ngân hàng, trong năm năm.
Lịch sử chuyển khoản, từng khoản đều chụp màn hình.
Lịch sử chat WeChat, đoạn quan trọng đều xuất ra.
Còn có, bảng kê do chính tôi lập.
Tôi dùng mẫu Excel giống hệt Hà Kiến Quốc.
Dòng đầu tiên: “Danh sách khoản tiền Hà Kiến Quốc cần bồi thường”.
Sau đó liệt kê từng mục.
Mục đầu tiên: Chi phí cơ hội khi mang thai mười tháng.
Tôi tra tài liệu, nếu một phụ nữ lương tháng 30 ngàn, khi mang thai không thể toàn lực làm việc, cơ hội tăng lương thăng chức bị mất đi, ước tính bảo thủ là 30 vạn.
Mục thứ hai: Tổn hại thể chất do sinh con.
Việc sinh nở gây ảnh hưởng lớn đến cơ thể phụ nữ, nếu định giá, ít nhất 10 vạn.
Mục thứ ba: Chi phí thời gian chăm sóc gia đình.
Năm năm qua mỗi ngày tan làm tôi đều lo con cái và việc nhà, cuối tuần cũng vậy. Nếu tính theo lương giờ, mỗi ngày 3 tiếng, mỗi tiếng 200, năm năm là…
Tôi tính ra.
200×3×365×5 = 1.095.000 tệ.
Quá cao.