Chương 2 - Cuộc Hôn Nhân Tính Toán
Hóa ra trong mắt anh ta, tôi chỉ là con nợ.
2
Sáng hôm sau là thứ Bảy, tôi dẫn con trai về nhà mẹ đẻ.
“Tiểu Vũ, cái bảng kê đó…” Mẹ tôi ấp úng.
“Mẹ, con sẽ xử lý.”
“Thằng Kiến Quốc này, trước đây đâu có như vậy.” Mẹ tôi thở dài.
Bố tôi ngồi bên cạnh nghe, đột nhiên hỏi: “Con định tính sao?”
“Con vẫn chưa nghĩ xong.”
“Vậy thì đừng vội.” Bố nói, “Nhưng con phải hiểu, chuyện này, không phải chỉ là vấn đề tiền bạc.”
Tôi gật đầu.
Chiều về nhà, Hà Kiến Quốc không có ở đó.
Tôi mở máy tính của anh ta.
Mật khẩu là ngày sinh của anh ta, chưa từng đổi.
Trên màn hình có một thư mục tên “Tài chính gia đình”.
Tôi bấm vào.
Bên trong có hơn chục file Excel.
File đầu tiên, “Danh sách khoản tiền Lâm Vũ cần hoàn trả”, chính là file anh ta gửi trong nhóm.
File thứ hai, “Chi tiết chi tiêu gia đình (phía tôi)”.
Tôi mở ra xem.
Dòng đầu tiên: “Từ tháng 11 năm 2019 đến tháng 11 năm 2024, tổng tiền trả góp nhà là 480000 tệ, phía tôi chịu 240000 tệ.”
Dòng thứ hai: “Chi phí sinh hoạt, phía tôi chịu trung bình 3000 tệ mỗi tháng, năm năm tổng cộng 180000 tệ.”
Dòng thứ ba: “Chi phí cho con, phía tôi chịu trung bình 2000 tệ mỗi tháng, ba năm tổng cộng 72000 tệ.”
…
Tôi kéo xuống xem tiếp.
Từng khoản được ghi rất rõ ràng.
Rồi tôi mở file thứ ba, “Chi tiết chi tiêu gia đình (phía Lâm Vũ)”.
Dòng đầu tiên: “Chi phí sinh hoạt, phía Lâm Vũ chịu trung bình 5000 tệ mỗi tháng, năm năm tổng cộng 300000 tệ.”
Dòng thứ hai: “Chi phí cho con, phía Lâm Vũ chịu trung bình 7000 tệ mỗi tháng, ba năm tổng cộng 252000 tệ.”
…
Tôi tính sơ qua.
Theo cách tính của anh ta, năm năm tôi chi hơn 800 ngàn cho gia đình này.
Còn anh ta chi hơn 500 ngàn.
Nhưng trong bảng kê của anh ta, chỉ tính phần anh ta chi cho “tôi” là 180 ngàn.
Tôi tiếp tục xem.
Còn một thư mục tên là “Tài sản cá nhân”.
Tôi bấm vào.
Một ảnh chụp tài khoản ngân hàng.
Số dư: 285000 tệ.
Trong phần giao dịch, có vài khoản tiền lớn được chuyển vào.
Tết năm 2020, 50000 tệ, ghi chú “mẹ cho”.
Tết năm 2021, 50000 tệ, ghi chú “mẹ cho”.
Năm 2022, 80000 tệ, ghi chú “tiền thừa sau khi mẹ chữa bệnh”.
…
Tôi nhìn chằm chằm vào dòng “tiền thừa sau khi mẹ chữa bệnh”.
Tháng 5 năm 2023, mẹ chồng tôi bị bệnh, Hà Kiến Quốc bảo tôi đưa 50000.
Anh ta nói: “Chuyện của mẹ tôi, em là con dâu, góp chút tiền cũng là nên làm.”
Tôi không nói gì, chuyển khoản 50000.
Mẹ chồng nằm viện một tháng, tổng chi phí là 130000.
Khi đó Hà Kiến Quốc nói, anh ta bỏ ra 80000.
Bây giờ tôi thấy, 80000 đó, sau khi mẹ chồng xuất viện đã trả lại cho anh ta 50000.
Còn 50000 của tôi, thì không thấy đâu.
Tôi tắt máy tính.
Đứng dậy, đi ra ban công.
Ngoài trời mưa lất phất.
Thu ở Bắc Kinh, rất lạnh.
Tôi bỗng nhớ ra, mùa đông năm ngoái, tôi từng muốn mua một chiếc áo lông vũ.
Hà Kiến Quốc đi cùng tôi đến trung tâm thương mại, chọn một cái giá 1200.
Anh ta nói: “Để anh trả giúp em.”
Lúc đó tôi còn thấy cảm động.
Bây giờ nghĩ lại, 1200 đó, nằm trong bảng kê của anh ta.
Còn chiếc Canada Goose 3000 tệ anh ta mua cho bản thân, thì không có trong “chi tiêu gia đình”.
Tôi bật cười.
Thì ra là vậy.
Tối, Hà Kiến Quốc về.
“Anh đi đâu hôm nay vậy?” Tôi hỏi.
“Ăn với bạn.”
“Ồ.”
Anh ta ngồi xuống ghế sofa, mở điện thoại.
Tôi bước tới, ngồi đối diện anh ta.
“Kiến Quốc, em có một câu hỏi.”
“Gì vậy?”
“Tiền mẹ anh cho anh, có tính là thu nhập của gia đình không?”
Anh ta ngẩng đầu lên, nhìn tôi.
“Đó là mẹ tôi cho tôi, không liên quan đến cô.”
“Nhưng anh bắt em bỏ ra 5 vạn cho mẹ anh, thì lại tính là chi tiêu gia đình?”
“Tất nhiên rồi, cô là con dâu mà.”
Tôi gật đầu.
“Vậy lúc em mang thai mười tháng, những thứ anh mua cho em, đều tính là em nợ anh?”
“Thì là tôi mua cho cô, tất nhiên là tính.”
“Nhưng em mang thai, là để sinh con cho anh.”
“Đó cũng là cô tự nguyện thôi.” Hà Kiến Quốc nói, Lâm Vũ, sao đột nhiên cô hỏi mấy chuyện này?”
“Em chỉ muốn làm rõ.”
“Có gì mà không rõ? Tôi ghi sổ là để rõ ràng.”
Tôi nhìn anh ta.
Bỗng thấy xa lạ vô cùng.
“Kiến Quốc, hôn nhân không phải là một vụ hợp tác làm ăn.”
Anh ta cau mày: “Cô có ý gì?”
“Ý em là, em không nợ anh.”
“Vậy cô không định trả?”
“Đúng, em không trả.”
Hà Kiến Quốc đứng dậy, bước tới trước mặt tôi.
“Lâm Vũ, cô đừng vô lý.”
“Em vô lý?”
“Đúng vậy, bảng kê đã ghi rõ từng khoản, cô nói không trả là không trả?”
“Vậy sao anh không tính cả phần em đã đóng góp cho gia đình này?”
“Cô đóng góp? Cô không phải cũng đang dùng những thứ trong cái nhà này sao?”
Tôi hít sâu một hơi.
“Em hiểu rồi.”
“Hiểu thì tốt, một tháng, 18 vạn, một xu cũng không được thiếu.”
Tôi đứng dậy, đi về phía phòng ngủ.
“Lâm Vũ!”
Tôi không để ý đến anh ta.
Đóng cửa lại, tôi nhắn tin cho Tiểu Nhã.
“Có thể giúp tớ tìm một luật sư không?”
“Luật sư gì cơ?”
“Luật sư ly hôn.”
Tiểu Nhã gửi một sticker sốc, rồi nói: “Ngày mai tớ giúp cậu liên hệ.”
“Cảm ơn.”
Tôi tắt điện thoại, nằm xuống giường.
Con trai đang ngủ ngon bên cạnh.
Tôi vuốt tóc con.
Xin lỗi con yêu, có lẽ mẹ phải đưa ra một quyết định.
Nhưng mẹ không muốn con lớn lên rồi trở thành người như bố con.