Chương 7 - Cuộc Hôn Nhân Thương Mại Kỳ Lạ
12
Không khí ở trường hôm nay rất kỳ lạ.
Rất nhiều người chỉ trỏ sau lưng tôi.
Vừa che miệng thì thầm bàn tán, vừa thi thoảng lộ ra nụ cười khinh khỉnh.
Bạn cùng bàn của tôi lén nghiêng người lại gần, nhỏ giọng hỏi:
“Chiêu Chiêu, cậu… bố cậu thật sự không phải người nhà họ Giang nữa à?”
Đôi mắt to của bạn ấy lấp lánh sự bối rối và lo lắng, xen lẫn một chút tò mò.
Tôi đặt bút xuống, gật đầu:
“Ừ, giám định ADN cho thấy bố tớ không phải con ruột nhà họ Giang.”
“Vậy…” Bạn ấy ngập ngừng, “vậy mẹ cậu… có bỏ bố cậu không? Mẹ tớ bảo, người lớn kết hôn không hẳn vì yêu, có khi là vì thứ gì khác. Giờ bố cậu không còn thứ đó nữa…”
Tôi nghĩ một lúc rồi trả lời:
“Sẽ không đâu, mẹ tớ từng nói, bà ấy để ý… là gương mặt của bố tớ.”
Mặt ấy vẫn rất hút người mà.
Bạn cùng bàn chống cằm gật gù:
“Cũng đúng. Bố cậu đẹp trai hơn cả mấy người trên TV.”
Tiếng chuông hết tiết vang lên, tôi đi vệ sinh. Vừa rẽ vào góc hành lang, đã nghe thấy có tiếng nói từ khu rửa tay vọng lại.
“Bố Giang Ý Chiêu là đồ giả mạo, giờ bị đuổi đi rồi, chắc trắng tay nhỉ?”
“Mẹ nó là tổng tài nhà họ Khâu, liệu có còn giữ cái đồ giả đó không?”
“Phải đấy, biết đâu mấy hôm nữa nó đổi họ luôn.”
Là mấy đứa con gái trong lớp, chuyên tụ lại nói xấu người khác.
Tôi hít sâu một hơi, bước thẳng ra hét lớn:
“Mấy người nói gì đấy?”
Bọn con gái giật mình, đứa cao nhất tên Vũ Linh đứng ra:
“Thì nói bố cậu đấy, sao? Mẹ cậu còn hẹn hò với người khác, sớm muộn gì cũng đá bố cậu thôi. Đến lúc đó, cậu chỉ là đứa không có bố thôi!”
Vũ Linh cười rất khó ưa.
Bố cô ta từng bị mẹ tôi đánh bại trong làm ăn, cô ta luôn hằn học với tôi, nhưng không dám chọc phá công khai. Giờ có cơ hội, tất nhiên không bỏ qua.
“Sao im rồi? Tôi nói trúng rồi chứ gì? Giang Ý Chiêu, con của đồ giả, có gì mà đắc ý? Lo mà thu mình lại đi, không thì bố dượng cậu sẽ đánh— Á!”
Tôi lao tới, vung tay tát cô ta một cái thật mạnh.
Mẹ từng nói, cho tôi học võ là để mấy đứa ngu phải nói chuyện bằng lý lẽ với tôi.
Và tôi làm được rồi.
Vũ Linh ôm má hét lên, mấy đứa khác sợ quá lùi hẳn lại.
Tôi không dừng lại, túm lấy cổ tay cô ta, trụ chân giẫm một cú — cô ta hét toáng, ngã sõng soài dưới đất.
“Cậu dám nói lại lần nữa về bố mẹ tớ xem!” Tôi đứng trên cao nhìn xuống.
Mắt cô ta rưng rưng, vừa vì đau vừa vì sợ, nhưng vẫn cố gắng cứng miệng:
“Cậu dám đánh tôi! Tôi sẽ mách cô giáo! Bố cậu chính là—”
“Đi mách đi,” tôi hất cằm, “để cô giáo nghe thử mấy người bịa chuyện, phá hoại gia đình người khác như thế nào.”
Một đứa lí nhí:
“Nhưng… trên mạng có tin là mẹ cậu với người khác…”
“Là tin giả!” Tôi hét, “Có người cố ý tung tin đấy! Với lại, bố tớ dù không phải người nhà họ Giang, ông ấy vẫn là bố tớ, đối xử với tớ rất tốt rất tốt! Nếu tớ còn nghe mấy người nói linh tinh sau lưng, tớ sẽ đánh cho các người mặt mũi bầm dập!”
Bọn họ run rẩy, không nói nổi câu nào.
Tôi hài lòng cực kỳ.
Mẹ từng nói, có lúc nắm đấm hữu dụng hơn lời nói.
Tôi đảo mắt một vòng:
“Chuyện hôm nay, không được kể lại với ai. Nếu để tôi nghe thấy một câu…”
Tôi đá hòn đá nhỏ dưới chân, “vút” một tiếng, bay trúng thùng rác bên kia, vang lên tiếng “keng” chói tai.
Bọn họ đồng loạt rùng mình.
Tôi phủi tay, ngẩng cao đầu, quay người rời đi.
13
Tan học, bố đến đón tôi. Vẫn là dáng vẻ khoa trương đó — dựa lười vào cái xe thể thao sặc sỡ, kính râm vừa tháo ra là thu hút bao ánh nhìn.
Ông hình như chẳng bị ảnh hưởng bởi mấy tin tức trên mạng, cười hớn hở hỏi tôi:
“Chiêu Chiêu, hôm nay ở trường có nhớ bố không?”
Tôi nhìn nụ cười ấy, bỗng thấy chua xót.
Những lời khó nghe kia, liệu ông có nghe thấy không?
Ông là người yêu đẹp, sĩ diện…
“Sao thế? Hôm nay xìu thế?” Ông đưa tay sờ trán tôi.
Tôi lắc đầu, chui vào xe.
Bố khởi động, giọng thoải mái:
“Có phải có ai ở trường nói linh tinh với con không?”
Mũi tôi cay cay, khẽ gật đầu.
“Chậc,” ông vừa đánh lái, vừa xoa đầu tôi rối tung, “Đừng bận tâm. Hồi bố còn là thiếu gia nhà họ Giang, cũng có người bảo bố ngoài số đỏ thì chẳng được cái gì. Giờ không còn nữa, họ lại có cái mới để xì xào. Miệng đời mà, lúc nào cũng tìm được lý do để nói. Quan trọng là chính mình biết mình là ai, đúng không?”
Tôi nghi ngờ nhìn ông — mấy lời có đạo lý thế này… thật sự là từ miệng bố tôi nói ra à?
“Nhìn bố kiểu gì đấy? Lại bị bố quyến rũ nữa rồi chứ gì?”
Thôi vậy, không kể chuyện tôi đã ra tay vì ông nữa.
“À đúng rồi,” bố bỗng sáng mắt, “Để xoa dịu trái tim bé bỏng bị tổn thương của con gái yêu, bố dẫn con đi ăn kem nhé! Loại to nhất! Không cho mẹ biết!”
Tôi hớn hở reo lên:
“Yeahhhh!”
14
Về đến nhà, mẹ đã có mặt, đang ngồi ở ghế sofa trong phòng khách, trước mặt bày đầy laptop và đống tài liệu.
Không khí hơi căng thẳng.
Bố thay dép cũng nhẹ tay hẳn, nháy mắt với tôi, ra hiệu “con mau chuồn lên tầng đi”.
“Đứng lại.” Mẹ chẳng thèm ngẩng đầu.
Bố lập tức đứng nghiêm, gương mặt nở nụ cười nịnh nọt:
“Vợ ơi, đang làm việc à? Vất vả quá vất vả quá, anh đi cắt hoa quả cho em nhé?”
“Giang Trì, lại đây.” Mẹ đóng laptop lại.
Bố lóc cóc chạy tới, ngồi sát bên mẹ, lí nhí:
“Vợ à, anh khai, anh với Chiêu Chiêu ăn kem đấy… chỉ một phần nhỏ thôi… Chủ yếu là con bé hôm nay ở trường bị bắt nạt, anh phải dỗ dành con…”
Nãy còn nói không cho mẹ biết cơ mà.
Tôi khoanh tay nhìn ông, đàn ông nói không bao giờ giữ lời!
Mẹ không nói chuyện kem, mà xoay laptop lại cho ông xem:
“Anh xem, nguồn gốc mấy bài báo giải trí kia tôi tra được rồi.” Mẹ ngừng một nhịp, “Là bố tôi tung ra, nhưng đằng sau có người nhà họ Giang đứng sau giật dây.”
Bố tôi chớp chớp đôi mắt đào hoa ngập nước, ngẩn ra vài giây, sau đó méo miệng, cả người như không xương, đổ lên vai mẹ, kéo dài giọng:
“Vời ơiiii~ Sao bố vợ lại thế chứ! Ông ấy không nhìn nổi chúng ta sống tốt à? Nhất định phải chia rẽ đôi chim uyên ương khổ mệnh này sao…”
Vừa nói vừa dụi đầu vào hõm cổ mẹ như mèo bự làm nũng.
Mẹ bị ông dụi đến nghiêng đầu né tránh, lông mày hơi nhíu, nhưng giọng vẫn điềm tĩnh:
“Ông ta muốn lợi dụng mấy tin đồn đó để ép anh chủ động rút lui, sau đó bắt tôi tái hôn với người ‘có giá trị’ hơn, ví dụ như hợp tác lại với Giang gia, hoặc quay về với Hứa Dục.”
“Đẹp mặt cái gì!” Bố tôi ngồi thẳng dậy, tức giận:
“Vợ anh là kiểu quay lại với cỏ dại chắc? Mà còn là cỏ héo nữa! Vợ ơi, em phải bênh anh đấy, anh giờ ngoài em với Chiêu Chiêu ra thì chẳng còn gì hết, mà họ còn bắt nạt anh…”
Nói đến đoạn sau, giọng ông nghẹn ngào, mắt đỏ hoe, nước mắt long lanh lủng lẳng trên lông mi, nhìn mà thương.
Tôi âm thầm quay đi.
Lại lên diễn rồi.
Chiêu này với mẹ tôi thì đúng là trăm phát trăm trúng.
Quả nhiên, mẹ đưa tay xoa xoa huyệt thái dương, hơi nhức đầu, nhưng tay còn lại lại vỗ nhẹ lưng ông:
“Được rồi, đừng có diễn nữa. Tôi đang xử lý rồi.”
“Xử lý sao?” Bố lập tức ngừng khóc, dán mặt lại gần, tốc độ đổi mặt còn nhanh hơn lật sách.
“Tôi đã giao cho bộ phận pháp lý thu thập bằng chứng, chuẩn bị kiện mấy tòa soạn báo nhảy nhót nhất. Còn về bố tôi…” Ánh mắt mẹ trầm xuống, “Tôi tìm được chứng cứ ông ta từng trốn thuế, lập hóa đơn giả, đủ để vào tù vài năm.”
“Vợ ơi em oách quá đi mất!” Bố tôi lập tức như được hồi sinh, ôm lấy tay mẹ lắc lắc, “Đúng là nữ vương của anh mà! Vậy… vợ ơi, có việc gì cần anh giúp không? Ví dụ như tới trước mặt ông già xấu tính kia đi qua đi lại cho ổng tức chết chẳng hạn?”