Chương 17 - Cuộc Hôn Nhân Không Tình Yêu

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

17

Câu hỏi đó có phần mạo muội, thậm chí mang chút tò mò thái quá về đời tư.

Bên dưới vang lên một trận xôn xao nhẹ, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi trên bục giảng, ai nấy đều tò mò muốn biết tôi sẽ phản ứng thế nào trước câu hỏi sắc bén ấy.

Thế nhưng trên mặt tôi không hề có một chút giận dữ hay bối rối, tôi chỉ hơi khựng lại một nhịp, rồi khóe môi khẽ cong lên, nở một nụ cười rất nhẹ, rất thanh thản, nhưng lại tràn đầy sự buông bỏ và thấu suốt.

Nụ cười ấy, như thể đã nhìn thấu thế gian, cũng như đã buông bỏ hết thảy mọi oán hận.

Tôi hướng về micro, giọng nói rõ ràng và điềm đạm, vang lên khắp giảng đường:

“Hận thù là một thứ cảm xúc rất thấp kém, bởi nó chỉ làm hao mòn chính bạn, chứ chẳng ảnh hưởng gì đến người kia.”

Tôi dừng một chút, rồi tiếp tục:

“Gặp sai người, hoặc bị tổn thương trong một mối quan hệ, điều chúng ta cần làm là rời khỏi người đó đúng lúc, cắt lỗ, rồi kiên quyết bước tiếp về phía trước để xây dựng cuộc sống mới của mình.

Chứ không phải đứng tại chỗ, dây dưa với họ, dây dưa với quá khứ.”

“Phải luôn nhớ một điều,” tôi nhìn xuống những gương mặt trẻ phía dưới, ánh mắt mang theo sự từng trải và bao dung của một người đi trước, “chi phí chìm — không phải là chi phí.”

“Thời gian, tình cảm, thậm chí là hy sinh mà bạn từng bỏ ra — nếu nó đã trôi qua thì hãy để nó trôi qua.

Đừng vì những thứ đã không thể lấy lại, mà tiếp tục đánh đổi tương lai quý giá của bạn.

Tương lai của bạn, luôn quan trọng hơn quá khứ.”

Lời vừa dứt, cả giảng đường im lặng vài giây, rồi bất ngờ nổ ra một tràng pháo tay vang rền, kéo dài không dứt.

Tôi đứng giữa tiếng vỗ tay ấy, mỉm cười cúi đầu cảm ơn mọi người.

Ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ, chiếu lên người tôi, phủ lên một tầng ánh sáng ấm áp.

Người đàn ông tên Tạ Bắc Xuyên, cùng tất cả yêu hận gắn với anh ta, đã bị ba mươi năm trưởng thành và thử thách mài mòn, bị tôi bỏ lại rất xa, hóa thành một đoạn ký ức vụn vặt chẳng đáng để nhắc lại.

Cuộc đời tôi, sớm đã bay đến một bầu trời rộng lớn hơn.

Chuyến giảng dạy kết thúc tốt đẹp, hoa tươi và tràng vỗ tay rồi cũng dần tan.

Tôi từ chối lời mời tham quan tiếp theo của trường, một mình thuê xe, chạy về phía ký ức dẫn lối.

Ba mươi năm rồi.

Khung cảnh bên ngoài cửa xe vùn vụt lướt qua đã hoàn toàn khác xa với hình ảnh doanh trại quân đội khô cằn, lạnh lẽo và đầy sắc thái thời đại trong trí nhớ tôi.

Những tòa cao ốc mọc san sát, tường kính phản chiếu ánh mặt trời chói lóa, đường lớn xe cộ tấp nập, trung tâm thương mại đông đúc nhộn nhịp.

Tài xế hồ hởi giới thiệu rằng đây là khu kinh tế trọng điểm được đầu tư phát triển trong hai mươi năm trở lại đây, dấu tích quân sự xưa kia đã bị làn sóng hiện đại hóa cuốn sạch không còn chút vết tích.

Tôi chợt thấy trong lòng dâng lên một tia lo lắng mơ hồ.

Mộ cha… vẫn còn đó không?

Dựa vào ký ức khắc sâu suốt ba thập kỷ, tôi cố gắng hướng dẫn tài xế luồn lách qua hệ thống đường xá chằng chịt.

Đoạn đường đất ngày xưa giờ đã được trải nhựa đen bóng, sân huấn luyện khi trước biến thành khu dân cư quy mô lớn.

Chỉ có mấy ngọn đồi xa xa là vẫn còn lờ mờ giống với dáng núi trong trí nhớ tôi.

Cuối cùng, xe dừng lại bên một công viên được bao quanh bởi những tòa nhà cao tầng.

Ở một góc khuất khá yên tĩnh của công viên, có một khu vực nhỏ được rào lại bằng hàng rào thấp, nơi ấy vẫn còn lác đác một vài tấm bia mộ đứng trơ trọi.

Tim tôi bất giác đập nhanh hơn.

Tôi bước xuống xe, hít sâu một hơi, tiến vào khu vực tĩnh mịch còn sót lại giữa lòng thành phố phồn hoa này.

Nghĩa trang nhỏ bé, phần lớn bia mộ đều đã cũ kỹ, vài cái thậm chí nứt vỡ, chữ khắc mờ nhạt khó đọc.

Tôi bước chậm dọc theo con đường mòn trong trí nhớ, ánh mắt hồi hộp lướt qua từng hàng bia đá.

Cỏ mọc um tùm, hiển nhiên nơi này lâu rồi không có ai đến chăm sóc.

Ngay khi tôi gần như muốn từ bỏ hy vọng, bước chân bỗng khựng lại.

Trước mặt là một tấm bia đơn độc, nhưng lại khác hẳn với khung cảnh hoang vu xung quanh.

Bia được lau dọn sạch sẽ, không một chiếc lá khô, tấm đá xanh cũng không bám bụi.

Trên bệ đá trước bia còn đặt một bó cúc trắng, rõ ràng là vừa có người ghé thăm không lâu.

Dòng chữ khắc trên bia được tô lại rất cẩn thận, vẫn rõ nét và dễ đọc.

Chính là… tên cha tôi.

Tôi đứng chết lặng tại chỗ, mắt nhòe đi vì xúc động.

Là ai?

Ba mươi năm rồi, là ai đã không ngại gió mưa, lặng lẽ giữ gìn nơi yên nghỉ của cha tôi?

Ở trong nước, tôi đã không còn họ hàng thân thích nào, dì tôi cũng đã qua đời vài năm trước.

Tạ Bắc Xuyên?

Suy nghĩ ấy chỉ lóe lên trong đầu, rồi tôi lập tức gạt bỏ.

Người đàn ông ấy, lạnh lùng bạc bẽo đến vậy, lúc cha tôi còn sống còn chẳng mấy quan tâm, huống chi khi đã mất?

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)