Chương 9 - Cuộc Hôn Nhân Giả Dối

“Thật ra từ rất lâu rồi, tôi đã nhìn thấy em — tại một hội nghị thiết kế quốc tế ở Milan.

Khi ấy, em là nhà thiết kế trẻ duy nhất đến từ Trung Quốc, đứng trên sân khấu thuyết trình — tự tin, bình tĩnh, rạng rỡ như ánh mặt trời.”

Trái tim tôi, bỗng khựng lại một nhịp.

“Cho nên…”

Anh tiếp lời, giọng nói trầm ổn mang theo sự chân thành hiếm có:

“Đừng vì một kẻ cặn bã không đáng, mà phủ nhận ánh sáng của chính mình.

Em rất tuyệt vời. Xứng đáng có được những điều tốt đẹp nhất thế gian.”

Nói xong, anh chỉ khẽ vẫy tay, rồi xoay người rời đi.

Tôi đứng yên tại chỗ, rất lâu, vẫn chưa thể hoàn hồn.

Thì ra, trong một góc khuất nào đó của thế giới, đã có người — từ lâu — lặng lẽ nhìn thấy ánh sáng nơi tôi.

Nửa tháng sau, tất cả sóng gió… cũng đã lắng xuống.

Tập đoàn Kỷ thị bị Thịnh An chính thức thâu tóm và tái cấu trúc hoàn toàn.

Kỷ Thiên Duệ, vì nhiều tội danh kinh tế chồng chéo, cuối cùng bị kết án mười lăm năm tù giam.

Tất cả những gì anh ta từng sở hữu – danh vọng, địa vị, tài sản – chỉ trong một đêm, tan thành mây khói.

Tôi nghe Trạm Di kể lại, bố mẹ Kỷ Thiên Duệ – hai người xưa nay cao ngạo, tự cho mình là danh gia vọng tộc – vì muốn giữ lại chút thể diện cuối cùng cho nhà họ Kỷ, đã chạy vạy cầu xin khắp nơi.

Chỉ trong nửa tháng, đầu tóc bạc trắng hết cả.

Nhưng… mọi nỗ lực cũng chỉ là vô ích.

Còn về Tằng Bích Quân – cô ta ôm theo một khoản tiền lớn rồi biến mất không dấu vết.

Có người nói cô ta đã trốn ra nước ngoài, phẫu thuật thẩm mỹ, sống dưới một cái tên khác.

Cũng có người đồn rằng cô ta sa vào cờ bạc, nhanh chóng đốt sạch số tiền, giờ sống vạ vật, thê thảm vô cùng.

Nhưng những điều đó… đã chẳng còn liên quan gì đến tôi nữa.

Tôi cuối cùng cũng đòi lại được công bằng cho mình.

Cũng tự tay chôn vùi đoạn quá khứ vừa buồn cười vừa ngu xuẩn đó.

Tôi nộp đơn xin nghỉ việc cho Lục Cảnh Hành.

Anh ấy có chút bất ngờ, nhưng vẫn tôn trọng lựa chọn của tôi.

“Cô định đi đâu chưa?” – anh hỏi.

“Tôi muốn đi vòng quanh thế giới.”

Tôi cười, là nụ cười nhẹ nhõm chưa từng có:

“Đi ngắm những khung cảnh mà trước đây tôi chưa kịp nhìn, đi tìm lại chính mình.”

Suốt năm năm qua cuộc đời tôi giống như một vệ tinh chỉ biết xoay quanh “mặt trời” tên Kỷ Thiên Duệ.

Tôi gần như đã từ bỏ hết ước mơ và sở thích của bản thân.

Giờ đây, tôi muốn từng cái một, đích thân đi nhặt lại.

Lục Cảnh Hành gật đầu:

“Vậy cũng tốt. Khi nào mệt rồi, cứ trở về.

Vị trí giám đốc thiết kế của Thịnh An, sẽ luôn để dành cho cô.”

Anh là một ông chủ tốt, và cũng là một người bạn đáng quý.

Tôi đặt vé máy bay một chiều đến Paris.

Ngày tôi rời đi, người tiễn tôi ở sân bay… là Khắc Thịnh.

Anh lái chiếc xe Phideon đen nhám quen thuộc, đưa tôi đến tận cửa nhà ga.

Suốt chặng đường, chúng tôi không nói gì nhiều.

Chỉ đến khi tôi làm xong thủ tục, chuẩn bị vào khu vực an ninh, anh mới đưa tôi một phong bì giấy nâu.

“Cái gì đây?” – Tôi tò mò hỏi.

“Chút tài liệu du lịch tôi soạn khi rảnh,”

Anh mỉm cười, nụ cười lộ ra hai hàm răng trắng đều, “biết đâu lại có lúc cô cần dùng đến.”

Tôi đón lấy phong bì có phần dày, siết chặt trong tay, trong lòng bỗng dâng lên một cảm xúc khó gọi tên – một nỗi lưu luyến bất ngờ.

“Khắc Thịnh…”

Tôi lấy hết can đảm, ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt anh:

“Anh…”

Tôi muốn hỏi: Anh nghĩ gì về tôi?

Nhưng đến khi lời gần thoát ra khỏi môi, tôi lại cảm thấy như thế quá đường đột, quá mạo muội.

Anh như đã nhìn thấu hết tất cả, bỗng bước lên một bước, mở rộng vòng tay, ôm tôi vào lòng — một cái ôm nhẹ nhàng, nhưng rất vững chãi.

Vòng tay anh rất rộng, mang theo hương tuyết tùng nhàn nhạt dễ chịu.

“Đi đi.”

Anh khẽ thì thầm bên tai tôi, giọng nói thấp trầm chỉ hai người nghe được:

“Anh đợi em quay về.”

Đợi em quay về.

Chỉ bốn từ ngắn gọn, nhưng lại như một lời thề trang trọng, đánh trúng nơi mềm yếu nhất trong lòng tôi.

Tôi ngẩng đầu, từ ánh mắt anh – tôi thấy được một sự nghiêm túc không hề che giấu, một niềm hy vọng lặng lẽ nhưng sâu sắc.

Trái tim tôi, lần đầu tiên sau rất nhiều năm, lại yên ổn trở lại.

Tôi nhìn anh, gật đầu thật mạnh.

Sau đó, không còn do dự, tôi xoay người, kéo chiếc vali nhỏ của mình, không ngoảnh đầu lại, bước thẳng vào cửa an ninh.

Tôi không quay đầu nhìn anh thêm một lần nào nữa.

Bởi vì tôi biết — đây không phải là kết thúc.

Mà là sự bắt đầu.

Một khởi đầu hoàn toàn mới, rực rỡ và trọn vẹn — thuộc về tôi, Cố Anh.

Máy bay lao vút qua tầng mây dày đặc, ánh nắng chói chang từ ô cửa sổ tràn vào khoang, rực rỡ đến chói mắt.

Tôi mở phong bì mà Khắc Thịnh đã đưa.

Bên trong không hề có bản hướng dẫn du lịch nào cả.

Chỉ có một tấm bản đồ thế giới được anh ấy tự tay vẽ.

Trên đó, bằng nét bút đỏ, anh cẩn thận đánh dấu từng điểm đến — những nơi tôi từng lơ đãng nhắc đến trong lúc trò chuyện, rằng mình “muốn đến thăm một lần”.

Ở mặt sau tấm bản đồ, là dòng chữ mạnh mẽ, dứt khoát nhưng đầy mê hoặc — nét chữ của anh.

“Cố Anh, anh đã lừa em.

Anh không phải giám đốc pháp chế của Thịnh An.

Anh là một trong những nhà sáng lập của Thịnh An, địa vị ngang bằng với Lục Cảnh Hành.

Còn một điều nữa anh cũng giấu em.

Anh thích em — không phải bốc đồng, mà là có chủ ý, là đã chờ đợi từ rất lâu.

Thế giới này rất rộng, em hãy từ từ, dùng chính đôi chân của mình mà đi hết nó.

Nhưng xin em hãy nhớ, dù em đi đến đâu, chỉ cần mệt, chỉ cần muốn quay đầu…

Anh sẽ mãi ở phía sau em.”

Nước mắt tôi… lại rơi.

Nhưng lần này, nó ngọt ngào.

Tôi cẩn thận gấp lại tấm bản đồ ấy — món quà thầm lặng mang cả tấm lòng.

Tựa đầu vào cửa sổ máy bay, nhìn bầu trời cao xanh thăm thẳm ngoài kia, không một gợn mây.

Tôi mỉm cười.

Nụ cười rạng rỡ nhất, nhẹ nhõm nhất, và hạnh phúc nhất trong suốt năm năm qua.

Tạm biệt, Kỷ Thiên Duệ.

Tạm biệt, quá khứ ngu ngốc và hoang đường của tôi.

Xin chào, Khắc Thịnh.

Xin chào… tương lai của tôi.