Chương 8 - Cuộc Hôn Nhân Giả Dối
“Anh không biết thật sao?”
“Chỉ vì hôm đó mưa anh đưa Lâm Uyển mà không tới đón em?”
“Anh nói sao thì vậy đi.” Tôi không phủ nhận.
“Vân Thư! Sao em tuyệt tình vậy! Chẳng phải chúng ta đã nói chờ anh về rồi cùng đi khám, sinh một đứa con của chúng ta sao?”
“Tôi không hiểu nổi. Tôi ngày nào cũng tăng ca, công tác, mệt như chó mà chưa từng kêu nửa lời. Tôi làm mọi thứ chỉ để em sống hạnh phúc. Đi công tác cũng luôn nhớ em, còn mua quà cho em.”
“Tôi luôn vẽ ra tương lai của chúng ta, tôi tưởng sẽ có một đứa con thật dễ thương, một gia đình ba người hạnh phúc.”
“Vậy mà khi tôi háo hức mở cửa về nhà, thứ đón tôi chỉ là căn phòng trống và tờ đơn ly hôn! Vì sao! Vân Thư, anh không hiểu!”
Tôi nuốt miếng cơm, nhìn đồng hồ. Còn hai mươi phút nữa là tập trung.
“Anh không hiểu thật à, Khinh Khai Dương. Tôi cũng không hiểu.”
“Tôi không hiểu vì sao anh nhất định phải tuyển Lâm Uyển, trong khi cô ta năng lực không đủ.”
“Tôi không hiểu vì sao ngoài công việc, chuyện đời thường cô ta cũng có thể tùy tiện phiền đến anh, từ chuyện nhỏ như mưa đưa về nhà, đến chuyện lớn như đón ba mẹ cô ta ở bến xe.”
“Chỉ cần cô ta mở miệng, anh liền đồng ý. Rốt cuộc cô ta là sếp hay anh là sếp?”
“Tôi càng không hiểu vì sao từ khi cô ta xuất hiện, người ăn cùng anh là cô ta, người đi làm cùng anh là cô ta. Thời gian hai người bên nhau còn nhiều hơn thời gian của chúng ta.”
“Anh rõ ràng biết tôi không thích cô ta, vậy mà vẫn để cô ta chen vào cuộc sống của chúng ta. Ghê tởm nhất là anh còn nói cô ta trông giống tôi.”
“Anh nói vì tôi nên mới quan tâm cô ta nhiều như vậy, nhưng giờ sự quan tâm đó đã vượt xa những gì anh dành cho tôi. Anh còn nhớ hôm họp lớp đó cũng là sinh nhật tôi không?”
Khinh Khai Dương lúng túng nhìn tôi:
“Sinh nhật em? À? Ngày đó là 16 tháng 7… Xin lỗi xin lỗi, anh bận quá, là lỗi của anh, anh không nên quên. Anh bù cho em được không?”
“Ban đầu tôi cũng thấy cô ta hơi giống em thật. Nhưng sau này tôi nhận ra tính cách cô ta hoàn toàn khác. Em thì chín chắn, lý trí, còn cô ta yếu đuối, ngây thơ. Tôi nhìn cô ta một mình ở thành phố xa lạ mà thấy thương hại, cứ như một đứa em gái không hiểu chuyện.”
Tôi bật cười lạnh:
“Khinh Khai Dương, anh đừng kiếm cớ nữa. Anh nghĩ tôi không nhìn ra cô ta thích anh à? Anh chỉ là thích hưởng thụ cái cảm giác đó thôi.”
Tôi lấy điện thoại ra, mở bài đăng của Lâm Uyển ném cho anh ta.
Anh ta lướt mấy cái, vẻ mặt hoang mang:
“Xin lỗi, Vân Thư… anh thật sự không biết…”
Tôi không muốn phí lời thêm:
“Anh cứ tưởng tôi giận vì hôm đó mưa anh không đến đón tôi. Nhưng anh có biết không?”
“Hôm đó, tôi đã mất đứa con của chúng ta.”
13
Tôi chạm nhẹ vào bụng mình, ánh mắt xa xăm.
Khinh Khai Dương tròn mắt nhìn tôi, giọng run run:
“Vân Thư! Em nói gì cơ?”
“Tôi chỉ ngã một cái mà nó không còn nữa. Có lẽ nó cũng không muốn đến với chúng ta.”
“Khi tôi nằm giữa trời mưa, đau đớn đến tê dại, thì anh và Lâm Uyển chắc đang ngồi trong xe nói chuyện vui vẻ.”
“Tôi đã gọi cho anh hết lần này đến lần khác mà chỉ nghe toàn tiếng máy bận. Anh có biết tôi bất lực đến mức nào không?”
“Tiếng tút tút lạnh lùng đó chính là dấu chấm hết mà chính anh đặt cho chúng ta. Giờ còn bày ra bộ dạng đau khổ làm gì, nhìn mà ghê tởm.”
Tôi đứng dậy:
“Anh về đi, Khinh Khai Dương. Ở Tây Bắc mấy hôm nay tôi không phải xoay quanh anh, tôi sống rất vui vẻ.”
Khinh Khai Dương khóc nấc lên:
“Vân Thư, là lỗi của anh. Cho anh thêm một cơ hội được không?”
Tôi không quay đầu, chỉ khoát tay rồi đi về phía điểm tập kết.
Sau đó, thầy dẫn cả nhóm tiếp tục lên đường tới địa điểm khai quật mới.
Trong gương chiếu hậu xe, tôi thấy Khinh Khai Dương cứ lặng lẽ lái theo đằng sau.
Chúng tôi dừng lại, xe anh ta cũng dừng xa xa, không dám lại gần.
Anh ta làm một cái số mới để nhắn tin cho tôi.
“Vân Thư, em làm việc nghiêm túc thật đẹp. Y hệt lần đầu tiên anh gặp em. Có lẽ vì quen với việc có em bên cạnh mà anh quên mất trân trọng.”
“Anh mất đi thứ mình trân quý nhất, anh đáng bị như vậy.”
“Vân Thư, anh biết mình làm em đau nhiều lắm. Anh chỉ muốn được bù đắp. Xin em cho anh một cơ hội.”
Tôi không trả lời, toàn tâm toàn ý tập trung vào công việc khảo cổ.
Cho đến khi mẹ Khinh Khai Dương gọi vào điện thoại của tôi.
“Vân Thư, cô với Tiểu Dương sao lại thành ra thế này? Nó vì dỗ cô mà chạy ra tận Tây Bắc, công ty ở nhà sắp loạn rồi.”
“Công ty đó là công sức mấy năm trời của nó. Cô cũng không nỡ nhìn nó sụp đổ chứ? Tôi xin cô, bảo nó về đi.”
Tôi nhìn về phía Khinh Khai Dương ở đằng xa, đang ngồi trên sườn đồi ăn bánh khô.
Tôi gọi cho anh ta:
“Anh về đi. Dù sao công ty cũng là tài sản chung của chúng ta. Nó mà sụp đổ thì tôi cũng mất.”
Anh ta im lặng vài giây rồi khàn giọng nói:
“Được.”
Tôi lạnh lùng nhìn xe anh ta từ từ quay đầu đi xa, rồi lại cúi đầu tiếp tục vùi mình vào công việc.
14
Cuối cùng cũng đến ngày trở về, trường sắp khai giảng.
Tô An ra tận sân bay đón tôi, săm soi một lượt rồi cười:
“Đen đi rồi đấy, nhưng tinh thần nhìn khỏe khoắn hẳn.”
Tôi bật cười khẽ.
Quay người thì thấy Khinh Khai Dương đứng đó.
Anh ấy gầy đi nhiều, tôi ngạc nhiên khi không thấy Lâm Uyển đi cùng.
Tô An hạ giọng kể nhỏ:
“Cậu không biết đâu, từ khi từ Tây Bắc về, anh ta sa thải Lâm Uyển luôn rồi. Không có bồi thường gì hết, lấy lý do gây tổn thất lớn cho công ty mà đuổi, không chừa chút mặt mũi.”
“Lâm Uyển khóc lóc mãi mà Khinh Khai Dương cũng mặc kệ. Sau đó cô ta đi chỗ khác xin việc còn bóng gió ám chỉ quan hệ với anh ta. Khinh Khai Dương biết được thì trực tiếp đính chính trong giới là chẳng có gì với cô ta cả. Thế là mấy công ty lớn đều cho là cô ta nói dối, liệt vào danh sách đen.”
“Nghe nói không xin được việc, cô ta đành quay về quê rồi.”
Nghe xong mớ chuyện đó, Khinh Khai Dương cũng bước tới trước mặt tôi.
“Vân Thư, anh đón em về nhà, được không?”
Tôi hỏi:
“Khi nào anh rảnh đi cùng tôi lên cục dân chính ký đơn?”
Khinh Khai Dương sụp xuống vẻ mặt:
“Nếu anh cứ không rảnh thì sao?”
Tôi cười nhạt:
“Không sao. Thì kiện ra tòa thôi. Giữ tình trạng ly thân hai năm, tòa cũng sẽ cho ly hôn.”
“Vân Thư, em thật sự không thể cho anh thêm cơ hội nào sao?”
Tôi lắc đầu:
“Tôi chưa từng cho anh cơ hội à? Tôi cho nhiều quá rồi nên anh mới ỷ lại như vậy. Giờ tôi chỉ muốn tập trung học hành, làm việc cho tốt. Nếu anh còn một chút tình nghĩa với tôi, thì hãy để tôi đi.”
Khinh Khai Dương nghe câu cuối cùng thì nước mắt lưng tròng:
“Được, Vân Thư, anh để em đi.”
“Cảm ơn.”
Tôi gật đầu, vòng qua anh ta, khoác tay Tô An đi về phía trước.
Tô An bĩu môi nói nhỏ:
“Cậu ác ghê!”
Ác sao? Tôi tự giễu cười. Chỉ là hết yêu thôi.
Khinh Khai Dương rất dứt khoát cùng tôi nộp đơn ly hôn.
Anh ta chia cho tôi nửa cổ phần công ty, tôi cũng không từ chối. Dù sao bao nhiêu năm qua tôi cũng đã cống hiến cho anh ta.
Hết thời gian chờ giải quyết, tôi chính thức cầm được giấy chứng nhận ly hôn.
Cuối cùng tôi cũng có lại tự do sau nhiều năm. Tôi toàn tâm toàn ý dốc sức cho việc học.
Vì thế thầy giáo tức giận đến mức không thèm trả lời tin nhắn chúc lễ tết của tôi nữa.
Thầy mắng tôi bận quá.
Nhưng tôi vẫn thường xuống dưới lầu ngồi đợi thầy mấy tiếng đồng hồ chỉ để hỏi bài.
Có hôm không gặp được, tôi lại về, hôm khác lại tới.
Có bạn hỏi tôi:
“Anh ta là bạn trai cậu à?”
Tôi chỉ cười:
“Một người bạn thôi.”
Đôi khi cũng có mấy nam sinh theo đuổi tôi.
Nhưng thật sự tôi đã dành hết tâm trí cho việc học, chẳng còn hứng thú yêu đương.
Hôm đó, tôi từ văn phòng thầy giáo bước ra thì thấy Khinh Khai Dương đứng dưới lầu.
Tôi không né tránh mà đi thẳng tới.
Anh ta hơi bất ngờ, vừa định nói gì đó.
Tôi lên tiếng trước:
“Sau này đừng tới tìm tôi nữa. Tôi chuẩn bị theo thầy đi tham gia một dự án ở Trung Đông có thể sẽ đi rất lâu.”
“Bên đó nguy hiểm lắm, để anh đi cùng em.” Anh ta vội nói.
Tôi lắc đầu:
“Có thầy dẫn đội, không sao đâu. Khinh Khai Dương, anh hãy buông đi. Tôi không còn yêu anh nữa.”
Anh ta nhìn tôi thật sâu:
“Vân Thư, bây giờ em thấy hạnh phúc không?”
Tôi gật đầu:
“Tôi rất thích cuộc sống hiện tại cũng thích chuyên ngành của mình. Tôi cố gắng cho thứ mình thích, và tôi rất vui.”
Khinh Khai Dương im lặng rất lâu rồi thở ra một hơi:
“Ít nhất để anh tiễn em ra sân bay, với tư cách một người bạn.”
Tôi không từ chối, chỉ khẽ vẫy tay chào anh ta.
Rồi kiên định bước đi về phía trước.