Chương 7 - Cuộc Hôn Nhân Giả Dối

11

Sau khi Khinh Khai Dương đi công tác, ngày nào anh ta cũng gọi điện, gọi video.

Tôi không nghe thì anh ta cứ gọi mãi.

Cuối cùng tôi đành bắt máy, để điện thoại qua một bên làm chuyện của mình.

Anh ta cũng không cúp, cứ để đó cho tới lúc ngủ.

Trước kỳ thi, tôi gọi điện cho giáo sư.

“Thầy ơi, em là Vân Thư.”

Đầu dây bên kia im lặng một lúc rồi nói khẽ:

“Tôi thấy em đã đậu vòng thi viết cao học rồi.”

“Vâng, thầy ạ. Em gọi để hỏi… thầy còn muốn nhận em không ạ?”

Thầy không trả lời ngay. Trong quãng im lặng dài, tôi chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập.

“Thầy còn nhớ hồi em tốt nghiệp đại học, thầy bảo em học tiếp cao học. Em nói người em yêu muốn ngày nào cũng nhìn thấy em. Bây giờ thì sao?”

“Xin lỗi thầy, hồi đó em còn quá trẻ. Cứ nghĩ người yêu dù có cách núi cách biển thì núi biển cũng có thể san bằng. Nhưng thực tế cho em hiểu rằng, yêu người không bằng yêu chính mình. Khảo cổ là thứ em thật lòng yêu thích. Em muốn nó cho em một cơ hội nữa trong đời.”

Thầy cuối cùng cũng thở dài:

“Chuẩn bị kỹ cho vòng phỏng vấn đi.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm, cúp máy.

May mà mấy năm nay tôi vẫn chưa buông chuyên ngành của mình. Sau một đợt ôn tập nghiêm túc, cuối cùng tôi cũng nhận được giấy báo trúng tuyển cao học của trường cũ.

Hôm cầm tờ thông báo trên tay, tôi đã khóc thật to.

Cứ như muốn khóc hết mọi ấm ức bấy lâu.

Khinh Khai Dương sắp về rồi.

Anh ta nhắn tin cho tôi:

“Vân Thư, mai anh về rồi! Anh nhớ em lắm!”

Lúc đó tôi đang lướt xem trang cá nhân của Lâm Uyển:

“Ngày đầu đi công tác, sếp cho ở phòng tổng thống, bảo phải nghỉ ngơi thật tốt. Yêu ghê.” Ảnh kèm: bồn tắm cực lớn cạnh cửa sổ sát đất.

“Ngày thứ ba, bị giấy cắt trúng tay, sếp lo sốt vó dán urgo cho. Ảnh kèm: Khinh Khai Dương cắm cúi dán băng keo lên tay cô ta.”

“Ngày thứ sáu, đến tháng lỡ dính chút lên vest của sếp, khóc luôn… Sếp không bắt đền mà còn mua cháo trứng nếp rượu vải cho ăn, siêu ngon!” Ảnh kèm: một bát cháo trứng nếp rượu vải.

Đúng là “nhật ký yêu đương” ngọt ngào quá mức.

Tôi lật xem xong, mặt không biểu cảm, lấy tờ đơn ly hôn đã in sẵn đặt lên bàn trà.

Cuối cùng nhìn quanh căn nhà từng thuộc về mình, rồi kéo vali rời đi, khép cửa lại.

12

Tôi chặn hết mọi tài khoản mạng xã hội của Khinh Khai Dương, vốn định đi du lịch.

Dù sao trường cũng còn hơn tháng nữa mới nhập học.

Nhưng thầy hỏi tôi có muốn vào nhóm sớm không, thầy chuẩn bị dẫn sinh viên ra Tây Bắc tham gia một dự án khai quật khảo cổ.

Tôi gật đầu không do dự.

So với du lịch thì khảo cổ thú vị hơn nhiều.

Khi máy bay cất lên trời xanh tôi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thầy vỗ nhẹ lên tay tôi:

“Vào nhóm rồi thì chuyên tâm làm việc, đừng vương vấn quá khứ.”

Tôi gật đầu, kéo bịt mắt xuống, chìm vào giấc ngủ ngon lành.

Những ngày ở Tây Bắc cực kỳ bận rộn, chúng tôi thường làm việc tới nửa đêm.

Điện thoại nhiều chỗ không có sóng.

Rất nhanh tôi đã vứt hết mọi chuyện về Khinh Khai Dương ra khỏi đầu.

Cho đến một hôm chúng tôi về nghỉ ở một thị trấn lớn hơn, tôi nhận được cuộc gọi của Tô An.

“Vân Thư! Khinh Khai Dương sắp phát điên vì tìm cậu đấy. Ảnh ngày nào cũng tới chặn trước cửa đấu giá, dí theo hỏi tôi cậu ở đâu! Tôi nói không liên lạc được mà ổng còn không tin.”

“Nghe nói công ty ổng giao cho phó giám đốc hết rồi, mất mấy vụ làm ăn lớn luôn. Cậu đang ở đâu vậy?”

“Tôi ở Tây Bắc, đang đào đất.”

“Cậu còn tâm trạng giỡn nữa hả! Tôi có cần nói cho ổng chỗ cậu không?”

“Đừng nói. Ổng đến rồi.” Tôi nhìn người đàn ông bụi bặm mệt mỏi trước mặt.

“Anh tìm tôi kiểu gì vậy?”

Anh ta đỏ mắt, như con chó nhỏ bị bỏ rơi:

“Em quên trên máy tính ở nhà còn đăng email của em. Anh mới biết em đậu cao học trường cũ. Anh nhờ biết bao nhiêu người, tìm đủ mối quan hệ mới biết em đi Tây Bắc với thầy Tống.”

“Ồ? Vậy à.” Tôi lạnh nhạt đáp, khiến anh ta giận sôi lên.

“Vân Thư, rốt cuộc vì sao?”

“Suỵt!” Tôi ra hiệu anh ta nhỏ tiếng lại.

“Đợi chút, tôi giao báo cáo cho thầy đã.”

Tôi chạy đi nộp báo cáo cho thầy xong quay lại.

“Đi thôi. Ở đây không có quán cà phê nào đâu, phía trước có quán ăn được đấy.”

Đến quán, tôi gọi món cơm tay cầm mà dạo này tôi rất thích.

Anh ta không động đũa, chỉ nhìn tôi chăm chú:

“Vân Thư, em không ăn được thịt cừu mà?”

“Giờ thì thích rồi. Anh thử đi, ở đây thịt cừu ngon lắm.”

Nước mắt anh ta rơi lã chã xuống bàn:

“Tại sao lại đi không lời từ biệt? Tại sao biến mất? Tại sao… muốn ly hôn?”

Tôi cười nhạt:

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)