Chương 7 - Cuộc Gọi Ngày Cưới
“Giao dịch nội gián, số tiền liên quan lên tới hàng chục triệu. Một bà lão nghỉ hưu lấy đâu ra nguồn tin nội bộ như vậy?”
Cơ thể Phó Hạo bắt đầu run lên không kiểm soát.
Anh ta nhìn chằm chằm vào tập tài liệu, môi mím chặt, run rẩy, không thốt ra được lời nào.
Nhìn bộ dạng đó của anh ta, trong lòng tôi biết… chút hy vọng cuối cùng cũng đã tan biến.
Tôi hạ thấp giọng, nói rõ từng chữ: “Là cha anh… đúng không?”
Phó Hạo đột ngột ngẩng đầu, hoảng hốt nhìn tôi: “Em… sao em biết…”
Tôi lạnh nhạt đáp, như thể chỉ đang khẳng định một sự thật rõ ràng: “Em biết mà. Em còn biết… cái danh xưng ‘đảng viên lão thành’ của ông ta — hoàn toàn
không phải để chỉ một người thanh liêm hai tay sạch sẽ như mọi người vẫn nghĩ.”
“Ông ta lợi dụng các mối quan hệ từng tích lũy được khi còn công tác trong cơ quan nhà
nước để dò hỏi, khai thác những chính sách và thông tin nội bộ chưa được công bố.”
“Sau đó, chính mẹ anh là người đem những đồng tiền bất chính đó tung hoành trên thị trường tài chính.”
“Còn anh, Phó Hạo — anh chính là tấm bình phong hoàn hảo nhất cho họ.”
“Thân phận cảnh sát của anh khiến mọi hành vi phi pháp của họ như được khoác lên một lớp vỏ bọc hợp pháp.”
“Cả nhà các người… đúng nghĩa là một ổ chuột bọ đang gặm nhấm ruỗng nát đất nước này từ bên trong!”
Giọng tôi càng lúc càng lớn, cảm xúc dâng trào theo từng câu nói.
Từng chữ thốt ra như từng lưỡi dao sắc lẹm cắm thẳng vào ngực Phó Hạo.
“Không… không phải vậy… Em nói dối!”
8
Phó Hạo cuối cùng cũng sụp đổ.
Anh ta ôm đầu, gào lên trong đau khổ:
“Bố anh không phải người như thế! Mẹ anh chỉ là thích đầu tư cổ phiếu thôi!”
“Anh không biết gì hết! Anh thực sự không biết gì hết!”
“Thật vậy sao?”
Tôi bật điện thoại, mở đoạn ghi âm mà tôi từng chỉnh sửa — đoạn anh ta vừa than vãn về công việc, vừa thủ thỉ với nhân tình.
“Anh cứ tưởng mình chỉ đang kể lể mấy chuyện công việc với người tình, khoe khoang chút bản lĩnh cá nhân.”
“Nhưng anh không hề biết, mỗi câu nói của anh đều có thể trở thành ‘thông tin giá trị’ trong tay bố mẹ anh.”
“Anh không phải không biết — chỉ là anh cố tình bịt mắt tự lừa dối mình!”
“Anh tận hưởng cuộc sống giàu sang họ mang lại, rồi tự cho phép bản thân trở thành đồng phạm không hề cắn rứt!”
“Phó Hạo… anh không chỉ phụ tôi. Anh còn phản bội luôn cả bộ cảnh phục mà mình khoác trên người!”
Phó Hạo nhìn tôi, ánh mắt chất đầy kinh hoàng và tuyệt vọng.
“Nguyệt Nguyệt… anh xin em… xin em hãy tha cho bố mẹ anh…”
“Họ già rồi… không chịu nổi cú sốc này đâu…”
“Bố anh vẫn còn đang nằm ICU… Em làm thế này… là muốn giết chết ông ấy sao?”
“Anh quỳ xuống xin em! Anh lạy em cũng được!”
Nói rồi, anh ta thực sự định trượt xuống khỏi ghế để quỳ trước mặt tôi.
Tôi đứng yên, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh ta không chút thương xót. Trong lòng tôi, không còn lấy một gợn sóng.
“Người khiến ông ta ra nông nỗi đó… không phải tôi.”
“Mà là lòng tham vô đáy của chính gia đình các người.”
Tôi đứng dậy, xoay người rời khỏi phòng thẩm vấn mà không quay đầu lại.
Sau lưng, tiếng khóc gào tuyệt vọng của Phó Hạo vang vọng cả hành lang.
Đội trưởng Triệu đang đợi tôi ngoài cửa. Anh ấy đã theo dõi toàn bộ cuộc trò chuyện qua hệ thống giám sát.
Khi tôi bước ra, anh thở dài một tiếng nặng nề: “Cảm ơn cô, Thẩm Nguyệt.”
“Xem ra vụ việc này còn nghiêm trọng hơn chúng tôi tưởng rất nhiều… Đây đã không còn là phạm vi mà công an thành phố có thể xử lý được nữa.”
Tôi khẽ gật đầu, cảm giác như toàn bộ sức lực trong người bị rút cạn.
Sau khi đội trưởng Triệu báo cáo lên cấp trên, nhiều đơn vị phối hợp đã cùng thành lập một Tổ chuyên án cấp cao nhất.
Tính chất vụ việc cũng được nâng cấp: từ “vụ rò rỉ thông tin nghiêm trọng” trở thành “vụ án
đặc biệt nghiêm trọng liên quan đến hành vi đánh cắp tiết lộ bí mật quốc gia và giao dịch nội gián”.
Trọng tâm điều tra lập tức chuyển từ Phó Hạo sang cha anh ta — Phó Kiến Quốc.
Hiệu suất làm việc của tổ chuyên án khiến người ta kinh ngạc.
Họ bắt đầu từ hồ sơ nhân sự cũ kỹ và chiếc điện thoại gần như không dùng đến của ông
Phó Kiến Quốc, lần theo từng dấu vết, rất nhanh đã lần ra một mạng lưới tình báo ngầm được che giấu vô cùng kín đáo.
Phó Kiến Quốc lợi dụng vỏ bọc “cán bộ lão thành” để qua mặt tất cả, liên kết với những
người bạn cũ cũng đã nghỉ hưu nhưng vẫn còn giữ mối quan hệ hoặc quyền lực.
Họ tạo thành một nhóm nhỏ, sử dụng nhiều phương thức — khi thì khéo léo thăm dò, khi thì
uy hiếp hoặc dụ dỗ — để moi thông tin từ cấp dưới, học trò cũ hoặc đồng nghiệp đang tại nhiệm.
Thông tin họ thu thập không chỉ dừng lại ở kinh tế và tài chính, mà còn liên quan đến những dự án trọng điểm cấp quốc gia.
Còn vụ án của Vương Cường thực chất chỉ là một cái bình phong, một trò đánh lạc hướng để che mắt cảnh sát.
Lưu Phối, chính là “bàn tay trắng” — người đứng ra biến thông tin thành tiền.
Còn Phó Hạo — lại là mắt xích vừa then chốt vừa bi kịch nhất trong cả chuỗi tội ác.
Anh ta nỗ lực làm việc, điên cuồng phá án, chỉ để chứng minh giá trị của bản thân… mà
không hề biết rằng, anh đã bị biến thành công cụ che chắn hoàn hảo cho cả một tổ chức đứng sau.
Tất cả những thông tin cấp cao và nội tình vụ án mà Phó Hạo tiếp cận được trong quá trình công tác, đều vô tình bị anh ta rò rỉ qua những lần than vãn, khoe khoang với người nhà.
Những lời tưởng như vô hại ấy, lại từng chút một chảy vào tai Phó Kiến Quốc — trở thành công cụ giao dịch béo bở cho ông ta và nhóm người đứng sau.
Phó Hạo luôn cho rằng mình là trụ cột của gia đình, là niềm tự hào của cha mẹ.
Nhưng anh ta không hề hay biết, từ đầu đến cuối, mình chỉ là một “công cụ kiếm tiền” được cha mẹ tận dụng triệt để.
Khi từng lớp sự thật dần bị bóc trần, những gì ẩn giấu phía sau khiến toàn bộ lực lượng phá án phải rùng mình kinh sợ.