Chương 6 - Cuộc Gọi Ngày Cưới
Một bên là đoạn ghi âm Lưu Phối mắng chửi người khác như hàng tôm hàng cá.
Một bên là bằng chứng không thể chối cãi về việc Phó Hạo phản bội hôn nhân và quan hệ mờ ám với người thân của nghi phạm.
Hai bên đối lập nhau một cách quá rõ ràng, đúng – sai, thiện – ác phân biệt trong tích tắc.
Bài viết “Tố cáo trong nước mắt” trước đó lập tức trở thành một trò hề lố bịch.
Những cư dân mạng từng mắng tôi thậm tệ giờ như thể bị mất trí nhớ tập thể, quay xe không hề do dự:
“Trời ơi, cú twist quá gắt! Hóa ra bà mẹ chồng mới là ‘trùm cuối’!”
“Cái giọng chửi bới đó nghe còn tởm hơn phim truyền hình.”
“Con trai ngoại tình, làm lộ thông tin mật mà vẫn bênh vực. Cả nhà này đạo đức để ở đâu vậy trời?”
“Tội nghiệp chị Thẩm, lấy nhầm phải một gia đình độc hại.”
“Ai từng chửi chị Thẩm thì nên xin lỗi ngay đi. Tôi là một trong số đó.”
Cơn lũ dư luận đổ về phía nhà họ Phó với tốc độ và cường độ còn mạnh hơn gấp trăm lần so với khi nhắm vào tôi.
Lưu Phối hoàn toàn sụp đổ.
Bà ta không thể hiểu được vì sao mình vừa mới khiến tôi trở thành tội đồ, vậy mà chỉ sau một đêm, người bị đưa lên “cột bêu danh” lại chính là mình.
Bà điên cuồng gọi điện cho các họ hàng nhờ gỡ bài, nhưng phát hiện tất cả các bài đăng đều đã bị khóa, không thể xóa.
Bà liên hệ lại với phóng viên, nhưng không một tòa soạn nào còn muốn dính dáng tới bà ta.
Trận chiến truyền thông mà bà dày công chuẩn bị, cuối cùng lại quay đầu thiêu rụi chính bà và cả nhà họ Phó, khiến họ trở thành trò cười của cả thành phố.
Giữa lúc trên mạng đang dậy sóng, cuộc điều tra của đội trưởng Triệu cũng có bước tiến đột phá.
Anh gọi tôi quay lại đồn công an.
Lần này, trong ánh mắt của anh không còn sự nghi ngờ hay dè chừng, mà thay vào đó là sự thán phục xen lẫn nghiêm trọng.
Anh đẩy về phía tôi một tập hồ sơ dày cộp với lời giải thích:
“Chúng tôi đã kiểm tra toàn bộ tài khoản ngân hàng của Lưu Phối trong vòng ba năm qua và phát hiện ra một lượng tiền lớn không rõ nguồn gốc.”
“Số tiền đó vượt quá tám chữ số.”
Tôi bàng hoàng.
Tám chữ số — con số này đã vượt quá xa mức sống của một gia đình hưu trí bình thường.
“Phần lớn số tiền này được chuyển vào các tài khoản đầu tư chứng khoán và quỹ tài chính nước ngoài,” anh nói tiếp, giọng ngày càng trầm xuống.
“Điều đặc biệt là, thời điểm bà ta mua vào hoặc bán ra đều trùng khớp một cách đáng ngờ với các đợt công bố chính sách kinh tế lớn hoặc biến động ở những tập đoàn trọng điểm.”
“Đây không còn là đầu tư đơn thuần. Đây là giao dịch nội gián — insider trading — với độ chính xác cao bất thường.”
Tôi nhìn dãy số chằng chịt trên bảng sao kê ngân hàng, cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.
“Bà ta lấy thông tin từ đâu?”
“Chúng tôi vẫn đang điều tra,” đội trưởng Triệu ngắt lời tôi, “nhưng phạm vi nghi phạm đã thu hẹp rất nhiều.”
“Những thông tin cấp cao như vậy không thể rò rỉ từ người bình thường.” “Phía sau Lưu Phối chắc chắn còn có kẻ khác.”
7
Và đến lúc này, tôi cuối cùng cũng hiểu ra — Phó Hạo chẳng qua chỉ là một quân cờ.
Lưu Phối và những kẻ đứng sau bà ta mới chính là “con cá lớn” thật sự trong vụ án này.
Tôi nhìn đội trưởng Triệu và hỏi thẳng: “Anh Triệu, tôi còn có thể làm gì để giúp nữa không?”
Anh ấy nhìn tôi, trầm ngâm một lúc lâu, dường như đang đưa ra một quyết định khó khăn:
“Phó Hạo… đã nộp đơn xin được gặp cô.”
Tôi sững người.
“Anh ta nói có chuyện quan trọng muốn nói với cô. Tôi nghĩ… có thể anh ta đang muốn tìm hiểu tình hình bên ngoài.”
“Thẩm Nguyệt, tôi biết điều này có thể khiến cô khó xử, nhưng việc cô gặp anh ta có thể
đóng vai trò then chốt trong cuộc điều tra. Chúng tôi cần biết anh ta rốt cuộc biết bao nhiêu về việc của Lưu Phối.”
Tôi suy nghĩ một hồi, cuối cùng hít một hơi thật sâu rồi gật đầu: “Được, tôi sẽ đi gặp anh ta.”
Cuộc gặp được tổ chức tại phòng thẩm vấn trong trại tạm giam.
Qua một chiếc bàn sắt lạnh lẽo, tôi lại lần nữa đối diện với Phó Hạo.
Chỉ sau vài ngày, anh ta đã thay đổi hoàn toàn.
Không còn là người đàn ông bảnh bao đầy tự tin như trước, mà thay vào đó là một kẻ râu ria xồm xoàm, mắt thâm quầng, mệt mỏi và tàn tạ.
Thấy tôi bước vào, ánh mắt anh ta dường như sáng lên đôi chút: “Nguyệt Nguyệt…”
Giọng anh ta khàn đặc, khô khốc, chất chứa đầy mệt mỏi và hối hận.
Tôi ngồi xuống, mặt không biểu cảm, giọng lạnh tanh: “Có chuyện thì nói đi.”
Phó Hạo cười khổ một tiếng: “Nguyệt Nguyệt, chúng ta nhất định phải đi đến bước này sao?”
“Anh biết mình sai rồi… Anh thật sự biết sai rồi.”
“Anh không nên bị dục vọng che mờ lý trí, càng không nên bị con đàn bà Hứa Dao kia mê hoặc.”
“Em cho anh một cơ hội nữa được không? Chúng ta bắt đầu lại từ đầu… Anh thề, sau này nhất định sẽ đối xử tốt với em…”
Tôi lạnh lùng ngắt lời: “Im đi. Đến nước này rồi, anh nghĩ mấy lời hối hận sáo rỗng còn có tác dụng sao?”
“Anh tưởng tôi đến đây là để nghe anh sám hối à?”
Anh ta nhìn tôi bối rối: “Vậy… em đến để làm gì?”
Tôi nhìn gương mặt tiều tụy của anh ta, chậm rãi hỏi: “Số tiền hàng chục triệu trong tài khoản mẹ anh… là sao?”
Đồng tử của Phó Hạo co rút dữ dội, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Anh ta theo phản xạ định phủ nhận: “Anh… anh không biết em đang nói gì…”
“Không biết à?”
Tôi ném lên bàn một bản sao kê tài khoản ngân hàng mà đội trưởng Triệu đã đưa cho tôi.
“Anh làm cảnh sát bao nhiêu năm, đừng nói với tôi là không hiểu nổi cái này.”