Chương 2 - Cuộc Gọi Đêm Khuya
Ông ấy vẫn im lặng như một pho tượng. Tôi biết ông chưa tắt máy, tín hiệu vẫn còn.
Sự im lặng này, còn nặng nề hơn bất kỳ tiếng quát tháo nào.
Phải đến năm phút sau, đầu dây bên kia mới vang lên một tiếng thở dài — cực kỳ nhẹ, gần như không nghe thấy.
Sau đó, chỉ còn lại tiếng “tút”.
Ông ấy cúp máy rồi.
02
Màn hình điện thoại tối đi, căn phòng lại chìm vào bóng đêm.
Tôi vẫn giữ nguyên tư thế đó, nằm bất động trên sofa. Cơ thể rã rời, nhưng đầu óc thì tỉnh táo một cách kỳ lạ.
Năm phút im lặng vừa rồi như một cuộc chiến giằng co dài đằng đẵng. Tôi không biết Chu Tổng đang nghĩ gì — có thể là kinh ngạc, có thể là xấu hổ, cũng có thể là giận dữ.
Nhưng tôi biết, khoảnh khắc ấy, tôi đã thắng.
Không phải thắng ông ấy. Mà là tôi đã giành lại một chút tôn nghiêm cho chính mình.
Tôi ngồi dậy, rót cho mình một ly nước lạnh, uống cạn. Dòng nước mát lạnh trôi qua cổ họng, cuốn theo cục tức nghẹn nơi lồng ngực.
Sau đêm nay, sẽ ra sao?
Bị đuổi việc? Hay ông ta sẽ đưa tiền để tôi tiếp tục làm trâu làm ngựa?
Tôi không biết, cũng chẳng muốn nghĩ nữa. Sợi dây căng suốt hai tháng qua cuối cùng cũng đứt. Mà đã đứt thì… cũng là lúc buông lỏng.
Tôi cầm điện thoại lên, mở khung chat với bạn gái, gõ một dòng:
“Bé à, anh chắc sắp mất việc rồi.”
Nghĩ một lúc, tôi lại xóa từng chữ.
Không thể để cô ấy lo.
Điện thoại lại rung lên. Vẫn là Chu Tổng.
Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình, do dự một chút, rồi vẫn bấm nghe.
“Giang Dương.” Lần này, giọng ông ấy bình tĩnh hơn rất nhiều, thậm chí còn có chút mệt mỏi mà tôi chưa từng nghe thấy.
“Tôi đây.”
“Chuyện ở Nam Thành, cậu không cần đi nữa.”
Ông ấy nói: “Tôi đã bảo phó tổng Lý xử lý rồi.”“Vâng.” Tôi đáp khẽ, trong lòng không chút dao động.
“Cậu…” — ông ấy dường như muốn nói gì đó, rồi lại ngừng — “Bây giờ, ngay lập tức, đến công ty một chuyến.”
“Bây giờ ạ?” Tôi liếc nhìn đồng hồ, ba giờ ba mươi sáng.
“Đúng. Bây giờ. Mang theo tất cả các đơn hoàn ứng, hóa đơn gốc, tất cả mọi thứ.”
Giọng ông ấy không cho phép phản kháng. “Đi taxi, đến công ty tôi sẽ hoàn lại.”
“Biết rồi ạ.”
Tôi cúp máy, đứng dậy, bật đèn.
Ánh đèn chói lòa chiếu vào khuôn mặt tiều tụy của tôi trong gương — hốc mắt sâu, râu ria xồm xoàm.
Tôi bước vào phòng ngủ, mở ngăn kéo. Bên trong là một tập hồ sơ dày bằng giấy kraft.
Tôi đổ hết đồ bên trong ra giường.
Hóa đơn, biên lai, phiếu thanh toán — chất thành một đống như ngọn núi nhỏ.
Mỗi tờ đều được kẹp với một mảnh giấy ghi chú, có ghi ngày tháng và nội dung chi phí.
Tôi đã sắp xếp ba lần. Mỗi lần đều bị chị Vương bên tài vụ bắt lỗi trả lại.
“Cái hóa đơn này sai tiêu đề, phải ghi đủ tên công ty.”
“Vé taxi này trùng số seri, không hợp lệ.”
“Hóa đơn ăn uống này không kèm chi tiết món ăn, không được.”
“Chữ ký này, Chu Tổng ký nguệch ngoạc quá, nhìn không rõ, phải ký lại.”
Mỗi lần như thế, tôi lại phải ôm đống giấy tờ đi tìm từng người liên quan, từng sếp, xin ký lại, dán lại, rồi nộp lại. Và lần sau, chị ta lại tìm ra lỗi mới.
Tôi cho toàn bộ giấy tờ vào lại túi hồ sơ, ôm chặt vào lòng như ôm một quả bom nổ chậm.
Xuống lầu gọi taxi. Gió đêm lạnh thấu xương khiến tôi rùng mình.
Tài xế hỏi: “Đi đâu vậy anh?”
“Cao ốc Hoàn Khoa.”
Nửa tiếng sau, xe dừng dưới tòa nhà công ty. Tôi thanh toán tiền xe, bước vào sảnh vắng tanh.
Chỉ có phòng bảo vệ là còn sáng đèn.
Tôi quẹt thẻ lên tầng. Tầng 16 tối om, chỉ còn mỗi văn phòng của Chu Tổng là còn sáng đèn.
Tôi đẩy cửa bước vào. Chu Tổng đang ngồi sau bàn làm việc, kẹp thuốc trong tay. Gạt tàn đã đầy ắp tàn thuốc.
Ông ấy thấy tôi, hơi ngẩng cằm ra hiệu ngồi xuống.
“Cậu mang hết chưa?”
Tôi đặt túi hồ sơ lên bàn trước mặt ông.
Ông không đụng vào, chỉ nhìn tôi, ánh mắt phức tạp.
“Giang Dương, sao cậu không nói sớm với tôi chuyện này?”
Tôi giật giật khóe miệng, định cười nhưng cười không nổi.
“Chu Tổng, tôi có nói rồi. Tháng trước tôi đã nói rồi — ứng tiền nhiều quá, áp lực lớn, quy trình hoàn ứng lại chậm. Anh nói biết rồi, sẽ thúc tài vụ.”
Ông sững lại, như đang cố nhớ lại.
“Anh còn nhớ không? Hôm đó ở phòng trà, sau khi tôi báo cáo xong công việc, tôi nói thêm câu đó.
Anh đang nghe điện thoại, chỉ phẩy tay với tôi.”
Sắc mặt Chu Tổng thay đổi. Ông nhớ ra rồi.
Ông dập điếu thuốc, lại châm một điếu mới, rít một hơi thật sâu.
“Bên tài vụ, là chị Vương làm khó cậu à?”
“Tôi không biết chị ấy có cố ý không. Tôi chỉ biết là đơn của tôi nộp hai tháng rồi, chưa hoàn được đồng nào.”
Chu Tổng im lặng, cầm điện thoại lên gọi.
“Vương Lệ! Bây giờ, lập tức, đến công ty ngay! Tôi cho chị nửa tiếng, nếu không tới — ngày mai khỏi cần đi làm!”
Ông hét vào điện thoại, gân cổ nổi lên.